“Đây là di vật của bà nội để lại cho cháu dâu tương lai. Anh cảm thấy rất hợp với em, nên tiện mang đến luôn cho em.”
Dứt lời, Chu Tấn nhẹ nhàng mở hộp gỗ.
Bên trong là một chiếc vòng tay đế vương ngọc bích xinh đẹp.
Cho dù tôi không hiểu ngọc thạch, cũng có thể ra đây là một báu vật hiếm có.
“Đồ vật quý trọng như , em không thể nhận.” Tôi vội từ chối.
Ai ngờ, tác Chu Tấn vừa ôn nhu lại cường ngạnh
“Mau nhận đi, ngọc bích này hữu duyên với em, cũng là…người trong nhà thể hiện sự ưu ái với em.”
Chiếc vòng đeo vào cổ tay, cảm giác thật vững chắc.
Chiếc vòng tay này đã thu hút sự ý của rất nhiều người.
Phó Cao Đàm đỏ hồng mắt vẫn phải giả bộ kinh hỉ, vỗ tay: “Oa, em , chiếc vòng tay này thật hợp với em đó.”
Ba tôi vui vẻ vô cùng, trộm hỏi: “Chu Tấn vừa ý con phải không?”
Tôi tránh ánh mắt ông, bản năng không muốn trả lời vấn đề này.
Phó Cao Đàm luôn ý đến tĩnh bên đây, ba tôi vừa xong, hắn đã chạy tới an ủi: “Ba, đừng nóng giận. Em không hiểu chuyện, con thay ba dạy dỗ lại nó.”
Phó Cao Đàm túm lấy tay tôi, đem tôi kéo vào tolet.
Ngọn đèn rất sáng, càng tăng thêm sự tối tăm trong mắt hắn.
Hắn áp sát tôi, ngón tay vuốt phẳng tơ lụa mềm mại: “Đã thay bộ quần áo mới rồi sao, nó rất đẹp.”
“Có phải vừa chuyện gì mờ ám với Chu Tấn không? Cô chủ hay hắn chủ ?
Một bộ quần áo cũng có thể khiến chủ hiến thân…em , thân thể của em cũng thật rẻ tiền đấy.”
Phó Cao Đàm hận không thể dùng ngôn ngữ ác độc nhất trên thế giới để công kích tôi.
Dưới huống như , dù tôi có giải thích gì đi nữa cũng hoàn toàn vô dụng.
Vì thế tôi ngẩng đầu, lạnh: “Tôi thích Chu Tấn.”
“Anh ấy cho tôi quần áo, cho tôi sự tôn trọng mà tôi xứng đáng có . Vì , tôi muốn ấy.”
Phó Cao Đàm giống như một con dã thú bị chọc giận, hắn tát tôi ngã xuống đất
“Ghê tởm! Không chỉ tỏ với trai mà còn tỏ với thằng đàn ông khác. Thiếu đàn ông, không thể sống à?”
Hắn vô cùng lo lắng đi tới đi lui, giống như là có thể giải tỏa nỗi bất an trong lòng, miệng vẫn như cũ không ngừng mắng chửi
“Chu Tấn là ai? Cô cho rằng lại là ai chứ? Lừa người khác thì thôi, cũng đừng lừa cả chính mình.”
Hai má đau rát, tôi dùng đầu lưỡi áp vào phần da thịt sưng tấy, chợt rộ lên: “Anh trai lo lắng như , chẳng lẽ em rồi sao?”
06.
Tôi dựa vào tường đứng lên, thẳng vào mắt hắn, con ngươi lóe lên oán hận.
Phó Cao Đàm bị ánh mắt tôi cho đau đớn, bỗng nhiên bối rối lại gần, túm chặt lấy cổ tay tôi: “Câm miệng, tiện nhân! Tôi không bao giờ thích !”
Sức lực rất lớn, tôi dường như nghe tiếng xương cốt gãy.
Đôi mắt đỏ ngầu khóe miệng lại không kìm chế khẽ cong: “Chu Tấn, cứu em… trai em muốn em…”
Cách đó năm thước, Chu Tấn thấy chính là cảnh tượng này.
Anh không chần chờ lao tới, tách chúng tôi ra.
Chu Tấn kéo tôi bảo vệ phía sau, một cước đá bay Phó Cao Đàm ra hành lang.
Anhh quay lại tôi.
Tôi bịa ra một lý do lấy lệ: “Anh trai em đột nhiên đổi ý, không muốn em gả vào Chu gia. Bởi vì trai cảm thấy em sẽ dựa vào quyền thế của để tranh gia sản với ấy. Mẹ kế và ấy chưa bao giờ thích em, biết đấy.”
Chu Tấn không gì, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đắp lên mặt tôi.
Cảm giác mát lạnh dịu đi vết sung tấy và sự đau đớn, tôi vội tránh đi.
“Anh không khống chế sức lực, em đau sao?”
“Không…là do em không quen.”
Từ khi mẹ tôi qua đời, dừng trên người tôi đều là sự đau đớn.
Bị giày da đá trúng là cảm giác âm ỉ đau.
Nỗi đau kịch liệt khi bị tàn thuốc bỏng.
Từng chuyện, từng chuyện, tôi đều nhớ rõ.
Nhưng cảm mềm nhẹ này, tôi chưa từng cảm nhận.
Nó tôi cảm thấy không chân thật.
Chu Tấn : “Nếu cảm thấy khó chịu, có thể đẩy ra.”
Nhưng tôi không kháng cự ý tốt này, chỉ im lặng nhúng khăn tay vào nước, sau đó nhẹ nhàng chườm lên mặt tôi.
Phó Cao Đàm từ trên mặt đất đứng dậy, mắt như muốn nổ tung.
Chu Tấn ngăn lại lời hắn muốn : “Phó Cao Đàm, ấy là vị hôn thê của tôi. Tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho người khác nếu ức hiếp ấy, cho dù có là trai ấy cũng không .”
Không biết chữ nào Phó Cao Đàm đau đớn, hắn lau máu trên trán, lạnh
“Vị hôn thê? Cũng thật dễ nghe, sao tôi không biết đường đường là Chu đại thiếu gia lại có sở thích nhặt thứ rách nát thế? Mang loại đàn bà này về cũng không e ngại xấu hổ.”
Hắn chỉ hướng tôi: “Anh có biết ta ti tiện thế nào không? Cô ta trời sinh là con giòi trong vũng bùn, tôi khuyên đừng mơ mộng chúa cứu thế.”
Tôi mím môi.
Chu Tấn lại nắm lấy tay tôi, giống như nâng niu trân bảo hiếm có
“Có lẽ tôi không thể trở thành người cứu giúp em ấy ít ra cũng sẽ không giống giẫm đạp đến vỡ nát.”
Buổi tiệc kết thúc, vô số người chạy tới.
Tầm mắt Phó Cao Đàm dừng lại trên đôi tay đang nắm chặt của chúng tôi, không lời nào.
Thật lâu sau, hắn mới khập khiễng rời đi.
Tôi bắt đầu thắng thắn hết thảy mọi chuyện với Chu Tấn.
Từ khi Giang gia bắt đầu suy tàn, chủ nợ nối liền không dứt đến ép nợ, Điền Diêu bạo lực học đường tôi, cùng với quá trình Phó Cao Đàm giúp đỡ, tôi lại ta.
Chu Tấn chỉ im lặng lắng nghe, không có ngắt lời tôi.
Từ đầu đến cuối, không hề lộ ra biểu cảm chế giễu hay khinh thường.
Cho đến khi tôi ngừng kể, cúi đầu chằm chằm mũi giày của mình.
Trong lòng chỉ tràn đầy đau đớn.
Liệu có chê tôi thấp hèn, không hề do dự bảo tôi cút đi không?
Cho dù , tôi cũng sẽ không oán trách.
Bởi vì không ai trên đời sinh ra để thánh mẫu cứu giúp người khác cả, quá mệt mỏi.
“Giang Tâm, vì sao em phải khóc chứ?” Chu Tấn thở dài, cúi đầu, nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của tôi ra sau tai: “Có lẽ không thể cứu giúp em kịp thời từ giờ, sẽ đem hết toàn lực bảo vệ em.”
“Đừng sợ, sẽ luôn luôn bên cạnh em.”
Bạn thấy sao?