Giang Tâm – Chương 3

03.

Trước mặt người ngoài, Phó Cao Đàm luôn giả bộ: “muội khống”, hết mực chiều, sủng nịnh tôi.

Mỗi khi có người tỏ ra hâm mộ, hắn sẽ : “Từ nhỏ, Tâm Tâm đã cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Tôi trai không nhường nhịn em ấy thì còn ai có thể nhường nhịn em ấy cơ chứ?”

Sau lưng, Phó Cao Đàm luôn tỏ ra khinh thường tôi: “Loại sâu mọt không học vấn, không nghề nghiệp như , sống trên đời quả thực lãng phí không khí.”

Tôi không biết tại sao người tôi coi là ánh sáng, lúc này lại giễu cợt, xem thường tôi đến .

Lúc đầu, tôi còn tưởng hắn chán ghét ba tôi, vì cũng chán ghét tôi.

Trên thế giới không có ai tôi, chỉ có người ghét tôi, trong đó có cả ba tôi.

Mẹ kế là ánh trăng sáng của ông, ba tôi ai cả đường đi lối về, sớm đã hứa hẹn để Phó Cao Đàm người nối nghiệp.

Nếu tôi xé rách mặt với hắn, hắn sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà.

Ngày đó, ba tôi đi hưởng tuần trăng mật cùng mẹ kế, trong nhà chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Phó Cao Đàm ra ngoài gặp bè.

Đêm khuya, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, hắn đột nhiên gọi điện cho tôi, bảo tôi đi đón hắn.

Hắn , hắn uống rượu.

Nhưng tôi đến cửa, bảo vệ lại không cho tôi vào.

Tài xế trong nhà quay xe đi, Phó Cao Đàm cố ý không nghe điện thoại, tôi biết, đây là cái bẫy nhằm vào tôi.

 

Hắn đoán chắc tôi vô lực phản kháng.

Tiết trời se lạnh, tôi ngồi trên bậc thềm, sương đọng trên mi.

 

Ngón tay đông lạnh đến mức xanh tím, tôi lặp đi lặp lại quay số điện thoại một cách vô vọng: Xin lỗi, số vừa gọi hiện đang bận.

 

Xin lỗi, điện thoại gọi đã tắt

Phó Cao Đàm kéo tôi vào danh sách đen, tôi muốn bắt xe để về lại phát hiện không mang theo đồng nào trong túi.

Cho đến khi một người đi tới bên cạnh tôi, thoáng qua màn hình điện thoại

“Đây là số điện thoại của Phó Cao Đàm, tìm hắn à?”

Tôi ngẩng mặt, cùng chàng trai cả người đầy sương tuyết đối diện.

Đồng tử màu đen kịt, loại màu đen có thể nuốt hết ánh trăng.

Tôi gật đầu, gian nan : “Tôi muốn tìm tôi…”

Chàng trai kéo tôi dậy: “Đi vào rồi .”

Bảo vệ muốn ngăn trở, một ánh mắt đảo qua, không ai dám nhiều lời.

Anh lấy điện thoại trong túi áo, nhập một dãy số: “Phó Cao Đàm, đang ở phòng nào?”

Đầu kia truyền đến âm thanh quen thuộc: “302, không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao?”

Anh tắt điện thoại, quay đầu hỏi tôi: “Là giọng trai đúng không?”

Thanh âm của Phó Cao Đàm dù có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra.

Thấy tôi gật đầu, đưa tôi đến phòng 302.

Hơi nóng từ hệ thống sưởi ập vào người, hỗn hợp mùi rượu nồng đậm.

Phó Cao Đàm ngồi trên ghế, xung quanh là một đám người, trên bàn bày đầy chai rượu.

Có người chào hỏi chàng trai đi bên tôi ‘Chu Tấn đến muộn, tự ba chén đi…chậc, còn dẫn theo một , cậu à?”

Mọi người ngừng tác trong tay, đồng loạt ra cửa.

Phó Cao Đàm chậm rì rì buông chén rượu.

Đôi mắt phượng cụp xuống, vẻ mặt bình tĩnh.

Nhưng những đốt ngón tay trắng bệnh đã bộc lộ cảm thật trong lòng hắn.

Chu Tân mở miếng : “Gặp ở cửa khách sạn, ấy đến tìm trai.”

“Đúng, em tôi đến tìm tôi.”

Phó Cao Đàm đi tới, nắm bả vai tôi, hơi thở nồng nặc mùi rượu: “Có phải nhớ không? Qủa nhiên em không thể xa trai dù chỉ một phút.”

Hắn kéo tôi ngồi cạnh, kể chi tiết tôi ỷ vào sự cưng chiều của hắn mà hoành hành ngang ngược như thế nào.

Nói tôi bắt nạt đồng học, cuối cùng phải dựa vào hắn thu dọn.

Nói tôi bản tính lẳng lơ, gặp một người sẽ một người.

Có người trêu chọc tôi: “Không nghĩ tới em nhỏ thành thật như thực tế lại thoải mái đến thế!”

Tôi nghiến răng, kéo đôi bàn tay Phó Cao Đàm đặt trên vai tôi ra: “Xin lỗi, thân thể tôi không khỏe, tôi ra ngoài một chút.”

Trong phòng vệ sinh, chiếc gương sáng ngời, phản chiếu rõ sự bất kham của tôi.

Ngọn đèn chợt lóe.

Từ phía sau, Phó Cao Đàm ôm lấy tôi, khẽ: “Giang Tâm, đang câu dẫn trai sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...