Nhớ lại hôm đó khi nội thị bẩm báo, rằng Tống Miểu Miểu không muốn Tiêu Thuật đến tìm ta.
Tiêu Thuật lúc ấy chỉ hừ lạnh đáp:
"Mặc kệ nàng ta, nàng ta chỉ là cố ý mà thôi."
Ta quay lại với thực tại, cất lời:
"Chính nương nương đã đuổi ngài ấy đến."
Bị ta trúng, Tống Miểu Miểu dứt khoát ném giấy bút, nằm bẹp xuống đất.
"Tiêu Thuật ấy à, quan hệ của ta với hắn giống như cha ta với cha muội ."
"Ta đi đông, hắn nhất định đi tây. Ta đi bắc, hắn nhất định hướng nam."
"Ta không cho hắn đi, hắn lại cứ nhất định phải đi. Chiêu này lần nào cũng hiệu quả!"
Ta Tống Miểu Miểu, bỗng cảm thấy nàng dường như rất "ngốc mà khôn".
Hai lần ta gặp Tiêu Thuật, hắn đều nhắc đến việc Tống Miểu Miểu náo loạn.
Ta liền đoán ra, có lẽ nàng cố đẩy Tiêu Thuật về phía ta.
Nhưng tại sao? Ta có gì đặc biệt mà khiến nàng đối xử khác lạ?
Tống Miểu Miểu im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:
"Lần đầu gặp muội, ta đã rất thích muội."
Nàng dừng lại một chút, rồi tiếp:
"Thích muội vì muội dễ khiến người khác mến."
"Nhưng cũng vì ta biết, Tiêu Thuật sẽ thích muội."
Ta không hiểu:
"Tại sao nương nương lại chắc chắn như ?"
Tống Miểu Miểu ngây ngô thở dài một tiếng:
"Bởi vì ta hiểu rõ Tiêu Thuật."
12
"Người một khi đã chìm lâu trong mưu mô quỷ kế, dù có an ổn, cũng vẫn sẽ suốt ngày bồn chồn bất an."
"Dù là Đông Cung hay triều đình, đều quá ồn ào, không nơi nào cho hắn cảm giác yên lòng."
Tống Miểu Miểu bất chợt nở một nụ , chuyển sang chuyện khác:
"Nếu xã tắc yên ổn, ta nghĩ hắn sẽ thà một hoàng tử nhàn nhã."
Nàng trở mình ngồi dậy, ta chăm :
"Hắn có mưu lược, cân nhắc hiểu quyền, biết tiến biết lùi. Quan trọng nhất là, hắn mang lòng thương muôn dân!"
"Hắn thái tử không phải vì muốn hoàng đế, mà bởi vì hắn biết."
"Trong thời cuộc này, không ai thích hợp với vị trí đó hơn hắn. Sơ Hi, muội có hiểu không?"
Thời cuộc này ư?
Ta chưa hoàn toàn hiểu, dường như lại có đôi chút sáng tỏ.
Nhà ta hiện nay quyền thế ngập trời, thánh thượng phải tốn không ít tâm tư mới có thể gả ta cho Tiêu Thuật.
Chẳng phải vì lúc này... võ trọng hơn văn sao?
Biên cương chưa hề yên ổn, huynh trưởng ta, Nhậm Cẩn, đi trấn thủ Tây Bắc từ lâu, rất khó trở về.
Thánh thượng đã suy yếu, thời trẻ từng bị người kìm hãm, về già càng bất lực.
Ngược lại, những kẻ như Mạnh Ẩn, chuyên nịnh bợ và xu nịnh, lại sủng ái.
Do đó, tiền kiếp, Đại Lương mới sụp đổ nhanh như .
Kinh đô vẫn sầm uất như thường.
Tiền kiếp, ta quanh năm không ra khỏi cửa, những chuyện này đều là người khác kể lại.
Với ta, chúng như xa tận chân trời, cách cả núi non biển cả.
Cho đến khi những người bên cạnh lần lượt ra đi, ta cũng bị giam cầm trong bốn bức tường.
Chỉ khi ấy, ta mới thực sự cảm nhận sự rung chuyển của sơn hà.
Nay ta đã bước chân vào Đông Cung, nghe Tống Miểu Miểu như , ta bất chợt dấy lên chút hy vọng.
Tiêu Thuật... Hắn quả thật muốn trị thế sao?
Nếu hắn đã có tấm lòng ấy.
Nếu sau này hắn không tự tìm đến cái chết, Đại Lương sẽ có cơ hội hồi sinh.
Phụ thân, huynh trưởng của ta và Thanh Thương sẽ có cơ hội sống sót!
Ta quay đầu Tống Miểu Miểu.
Đoán định ý đồ đằng sau hành của nàng, ta thử dò xét:
"Nương nương đã những điều này với ta."
"Quá khứ, hiện tại, không định kể rõ ràng cho ta sao?"
Giọng ta nhẹ nhàng hơn:
"Cái c.h.ế.t của Vệ Cần, nguyên nhân và kết quả, đã định cho ta biết, sao không ngay bây giờ?"
Tống Miểu Miểu sững sờ, sau đó bật :
"Quả nhiên, các người đúng là..."
"Thôi , vốn định từ từ, muội đã muốn biết, ta sẽ cho muội."
13
"Những nội cụ thể ta cũng không rõ lắm, chuyện này phụ thân ta chỉ nhắc thoáng qua một lần."
"Muội có nhớ, khoảng năm Tư Dật thứ tám, vùng Giang Nam từng xảy ra bạo loạn không?"
Ta khẽ nhíu mày, ký ức theo lời nàng mà trở về quá khứ.
Khi đó, có một người dân thường tên là Đào Tú.
Dưới danh nghĩa lật đổ triều đình Đại Lương bạo chính, hắn kêu gọi một tiếng, cả ngàn người hưởng ứng.
Chẳng mấy chốc đã tụ họp hơn năm vạn người.
Triều đình nhiều lần trấn áp không hiệu quả.
Ngược lại, người ủng hộ Đào Tú ngày càng đông.
Thế rồi chẳng bao lâu sau, một trận ôn dịch bất ngờ bùng phát ở địa phương.
Đó là tai họa lớn nhất trong triều đại này.
Dịch bệnh đến nhanh, triệu chứng nghiêm trọng, lây lan cực nhanh.
Đám bạo dân c.h.ế.t thảm vô số, c.h.ế.t sạch rồi, loạn cũng bình.
Nhưng binh lính triều đình phái đi hầu như không ai sống sót.
Cả thường dân vùng Giang Nam cũng c.h.ế.t gần hai mươi vạn người.
Giọng Tống Miểu Miểu dần nặng nề.
"Triều đình chuẩn bị cứu trợ, khi ấy Vệ Cần đại nhân đích thân xin đi đến vùng dịch Giang Nam."
"Chẳng bao lâu sau, có một vị tướng quân may mắn sống sót từ đợt trấn áp bạo loạn ban đầu, vượt ngàn dặm trở về."
"Ông ấy , dịch bệnh này rất có thể là do con người ra!"
"Chuyện liên quan trọng đại, hoàng thượng có ý cử một hoàng tử đến điều tra, đồng thời phụ trách cứu trợ."
Bạn thấy sao?