Giang Sơn Vạn Dặm – Chương 19

43

 

Bệnh của ta ngày càng trầm trọng.  

 

Lâm Giản lắc đầu ngày càng nặng nề hơn.  

 

Ta không còn sức xuống giường, cũng không ngủ , chỉ nằm trên giường suốt ngày, ngơ ngẩn màn trướng.  

 

Cơ thể héo úa, hơi thở mỏng manh, sắc mặt xám ngoét như tro tàn.  

 

Mãi đến khi ta thỉnh cầu Hoàng đế cho phép ra ngoài cung dưỡng bệnh.  

 

*

 

Ta mời Tiêu Thuật đến cung Nghi Thu một chuyến.  

 

Hắn đứng từ xa rõ sắc mặt của ta, liền sững người, không dám bước thêm bước nào.  

 

Trên gương mặt hắn hiện lên một biểu cảm trống rỗng.  

 

Hắn như không biết phải đối diện với cảnh này bằng cảm gì.  

 

Ta hỏi hắn.  

 

"Thầy… chính người đã để chàng như , đúng không?"  

 

Để thâm nhập vào bầy sói hổ báo, để quy phục Đặng Thế Trác, tay phải nhuốm đầy máu.  

 

Tiêu Thuật đã bước tới ngày hôm nay như thế nào?  

 

Hắn đã giả hôn quân bù bị đẩy lên thế nào?  

 

Rồi lại sao, sau khi lộ dã tâm, vẫn có thể vững vàng ngồi ở vị trí Thái tử trong triều cục này?  

 

Hắn đã chịu quá nhiều khổ đau, không thể chịu thêm cú đòn nào nữa.  

 

Cái c.h.ế.t của Tống Miểu Miểu đã đẩy hắn đến giới hạn.  

 

Bởi vì...  

 

Chính hắn đã để Mạnh Thụy vào Đông Cung.  

 

Chính hắn đã nghe lời khóc lóc, để Tống Miểu Miểu giữ lại mặt mũi cho Mạnh Thụy.  

 

Chính hắn thường xuyên giam lỏng Thái tử phi.  

 

Nhưng lại không ngờ rằng trong điện Đan Sa quanh năm bày đầy những đóa hoa đoạt mệnh.  

 

Chỉ hai năm, Tống Miểu Miểu đã bệnh mà chết.  

 

Đến khi Thái tử nhận ra điều bất thường, hắn mới phát hiện ra rằng, xoay đi xoay lại, mọi tội lỗi đều đổ hết lên chính mình.  

 

*

 

Kiếp trước, hắn chịu nỗi nhục bội ân sư, ly biệt ruột thịt, bị đồng môn quay lưng, tri kỷ tan rã.  

 

Một thân độc lao vào cái chết.  

 

Nhưng kiếp này, Vệ tiên sinh đã chết, song Tống Tướng và cha ta vẫn là ân sư của hắn.  

 

Hiền phi nương nương đã ra đi, Tiêu Tầm vững vàng đứng ở vị trí thân nhân chí cốt.  

 

Tống Miểu Miểu đã cứu, huynh trưởng của ta cũng có hy vọng sống tiếp, họ sẽ là những tri giao cả đời của hắn.  

 

Các đồng môn vì cái c.h.ế.t của thầy mà hận hắn, ta thì vẫn còn đây.  

 

Cùng chịu giáo huấn từ một người, ta cũng xem như đồng môn của hắn.  

 

, ta cũng có tư cách giúp hắn cởi bỏ đạo xiềng xích cuối cùng này.  

 

"Tiêu Thuật, ta biết không phải lỗi của chàng."  

 

"Ta không trách chàng nữa."  

 

*

 

Ta sẽ không bao giờ quay lưng lại với chàng. 

 

Kiếp trước, nhân quả đã viết lên đời chàng một chữ "Tử."  

 

Nhưng ta nhất định sẽ từng chút từng chút xóa sạch.  

 

Rồi sẽ vì chàng mà viết lại.  

 

Bằng cả sinh mệnh này, ta sẽ phóng bút vẽ nên một chữ "Sinh" trọn vẹn!  

 

44

 

Tiêu Thuật không đáp lời, hàm răng hắn nghiến chặt, thân hình thẳng tắp.  

 

Tựa như một cây trúc, dù đã chịu biết bao gió bão, vẫn không gục ngã, khí tiết vẫn vững vàng chống đỡ.  

 

Quân cờ cuối cùng rơi xuống.  

 

Quá khứ dẫu có nặng nề, chỉ mà bỏ qua.  

 

Dù ta không tận mắt chứng kiến, ta biết rằng hắn sẽ đi thật xa, bước qua cả những hiểm trở.  

 

Thế , một nỗi xót xa không sao kìm nén lại trỗi dậy trong lòng ta.  

 

, ta hắn và :  

 

"Điện hạ, ngài đi đi."  

 

Rời khỏi đây, rời khỏi sự bế tắc này, mà tiếp tục bước trên con đường ngài phải đi.  

 

Tiêu Thuật nghe , thân mình khựng lại, rồi chậm rãi quay lưng, từng bước rời khỏi Bạch Lê điện.  

 

Ta biết hắn luôn sợ phải thấy ta trút hơi thở cuối cùng trước mặt hắn.  

 

Không lâu sau, Tống Miểu Miểu cũng vội vàng chạy đến.  

 

Vừa thấy ta, nàng tròn mắt, như không thể tin điều mình thấy.  

 

"Muội sao thế này?"  

 

Câu vừa dứt, nước mắt đã rơi lã chã.  

 

Ta cố gắng nặn ra một nụ , yếu ớt an ủi nàng:  

 

"Rồi sẽ ổn thôi, tất cả sẽ ổn thôi mà."  

 

45

 

Mọi chuyện đã kết thúc.  

 

Cuối cùng ta vẫn rời khỏi Đông Cung, dọn vào biệt viện ngoài cung.  

 

Ngoài những người hầu hạ, ta không muốn gặp bất kỳ ai.  

 

Một tháng qua đi, hai tháng cũng qua đi.  

 

Kinh thành đón trận tuyết đầu tiên của năm, ta thỉnh thoảng có chút hồ đồ.  

 

Ngẩn ngơ tuyết đông rơi, lại không nhịn mà hỏi Thanh Thương:  

 

"Xuân đến chưa?"  

 

Thanh Thương đáp rằng chưa.  

 

Vậy nên ta lại khấp khởi hỏi lần hai, lần ba:  

 

"Xuân đến chưa?"  

 

Khi tinh thần khá hơn một chút, ta bắt đầu mơ đến kiếp sau:  

 

"Thanh Thương, kiếp sau ta không muốn người nữa, đời này bị giam cầm trong bốn bức tường, đi quá ít nơi."  

 

"Kiếp sau ta muốn một con chim ưng, bay khắp núi sông cho thỏa chí."  

 

Thanh Thương , bảo thôi, rồi lấy thêm một chiếc chăn lông đắp lên chân ta.  

 

Nàng cầm vật ta đang nắm trong tay, tò mò hỏi:  

 

"Tiểu thư, đây là gì ?"  

 

Ta cũng nó, đáp lại:  

 

"Là bùa bình an."  

 

Nghe , nàng vội đặt lại vào tay ta, miệng không ngừng lẩm bẩm:  

 

"Bình an tốt lắm, bình an là tốt nhất."  

 

Bình an thật tốt, đời này Thanh Thương cũng bình an.  

 

Khi tiếng bọn cướp đập cửa năm xưa vang lên, đó là âm thanh khiến người ta kinh hoàng nhất.  

 

Máu của Thanh Thương vẫn như hiện rõ trước mắt ta.  

 

Nàng đã ở bên ta ngày đêm suốt mười năm, lâu hơn cả cha và huynh ta.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...