Cả ngày hôm ấy, lòng ta nơm nớp bất an.
Nửa đêm vì không yên nên đứng dậy, đi qua đi lại trong sân.
Bỗng nghe trên tường có tiếng .
Một cảm giác chẳng lành dâng lên, ta thử bước lại gần xem.
Quả nhiên, đó là Tiêu Thuật đang đứng trong bóng tối của bức tường.
"Sơ Hi vui mừng chứ?"
"Điện hạ điều gì ?"
Tiêu Thuật bước gần hơn hai bước, từ bóng tối đi ra dưới ánh trăng.
Ta ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Đôi mắt Tiêu Thuật sâu thẳm, như đang chất vấn.
"Tiêu Tầm thích Sơ Hi đến thế, Sơ Hi có vui không?"
Chẳng thể lý luận với người say.
Ta cố gắng giữ giọng hòa nhã nhất.
"Chuyện này không liên quan đến thiếp."
Tiêu Thuật từng bước ép sát.
"Ta đang hỏi, Sơ Hi có vui không?"
Hắn hỏi mãi ta tức lên.
"Được Cửu điện hạ mến, tất nhiên là…"
Hai chữ "vui mừng" chưa kịp ra đã bị ngăn lại.
Tiêu Thuật ép ta dựa vào bức tường tối tăm.
Ta còn chưa kịp giãy giụa đã bị hắn giam chặt.
Hơi thở rối loạn hòa lẫn với mùi rượu đậm đặc tràn qua môi, lướt qua gương mặt, len lỏi giữa môi răng.
Ta cảm nhận rõ ràng lồng n.g.ự.c đang đập điên cuồng.
Từng nhịp, từng nhịp.
Như muốn nát m.á.u thịt mà xông ra.
Sự ấm áp lướt qua môi không ngừng, mỗi khi ta muốn tránh hơi thở lại bị hắn truy đuổi chặn lại.
Đến khi ta nghĩ mình sắp nghẹt thở mà chết, hắn cuối cùng cũng dừng lại.
Ta thở dốc, vẫn bị Tiêu Thuật ôm chặt.
Đầu hắn dụi vào hõm vai ta, lời ra không thể phản bác.
Rõ ràng là mệnh lệnh, lại giống như một người đang tủi thân.
"Hôm nay, ta sẽ nghỉ lại đây."
Hơi thở của hắn cùng với làn khí nóng như cuốn trọn lấy ta.
Chỉ cảm thấy lòng n.g.ự.c cũng bắt đầu nóng ran.
Nhưng sắc mặt ta lại lập tức tái nhợt.
Ta là phi tử của hắn, những điều này vốn dĩ là bình thường.
Nhưng cuộc đời ta vốn đã chẳng còn bao lâu để đàm luận sách lược cùng hắn.
Càng không thể phí hoài vào chuyện cảm nam nữ.
Ta lặng lẽ thoát khỏi vòng tay hắn.
Củng cố lại những nơi trong tâm phòng đã lơi lỏng, gần như lạnh lùng nhắc nhở hắn.
"Thái tử điện hạ, lòng ban đầu vẫn giữ như cũ chứ?"
40
Con đường mà hắn đã chọn, những việc hắn đã , định sẵn không thể để bản thân chìm đắm trong cảm gia đình.
Vậy mà giờ đây, hắn lại tự để mình rơi vào cảnh tranh giành ghen tuông với một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Tâm hắn đã bị bụi trần che lấp, thì ta phải vén mây mù, để hắn rõ phương hướng thực sự của mình ở đâu.
Tiêu Thuật lập tức lấy lại lý trí.
Sắc đỏ ửng trên mặt hắn dần dần bị lột sạch, vô cớ lại thêm chút bực dọc.
Hắn bất ngờ bế ngang ta lên, bước thẳng vào trong điện.
Than củi trong Bạch Lê Điện vẫn đang cháy rực, hơi nóng tỏa ra ngập tràn.
Khi đóng cửa, hắn tiện tay cài luôn then.
Hơi thở của hắn lại một lần nữa áp sát.
Nụ hôn mang theo chút không cam lòng và bất mãn nặng nề nghiền xuống môi ta, mạnh mẽ xâm nhập, như muốn đem tất cả nỗi tức tối trong lồng n.g.ự.c dồn thẳng vào tâm khảm ta.
Hắn :
"Sơ Hi, e rằng nàng đã tự đánh giá mình quá cao."
Hắn đang trả lời câu hỏi của ta.
Hắn muốn rằng giờ đây, tất cả chỉ là sự dây dưa hợp lý giữa quân vương và phi tử.
Trong màn trướng mềm mại, dưới ánh nến đỏ, là những phút giây quấn quýt không hồi kết.
Giữa cơn hỗn loạn, ta bỗng nhớ đến lần đầu gặp mặt.
Lúc đó, ta đã nghe thái giám truyền lời, đợi đến khi hoàn toàn yên ắng, mới dám hé một mắt để dò xét.
Tiêu Thuật ngồi bên cạnh ta, tay cầm một chiếc quạt xếp, đang hạ mình quạt gió cho ta.
Ánh mắt ta vừa liếc lên đã chạm phải ánh cúi xuống của hắn.
Vội vàng nhắm ngay mắt lại, ta rụt đầu, quyết đoán giả chết.
Bên cạnh vang lên một tiếng khẽ:
"Nhậm Sơ Hi, nàng là chim cút hay sao?"
Được, ta là chim cút.
Còn bây giờ, hắn hẳn là sói đói.
Ngày thường hắn nhã nhặn lễ độ, đến cả nụ cũng vừa phải đúng mực.
Nhưng trong chốn giường chiếu, dường như có thể thoáng thấy nét điên cuồng và u ám trong cốt cách của hắn.
Trong từng hơi thở dồn dập, hắn hôn lên môi ta, siết chặt thân thể ta vào lòng.
Hắn không ép ta những lời đầu môi, lại như muốn nuốt trọn lấy ta.
Sau này, thỉnh thoảng ta cũng nghĩ, liệu hắn có đối xử với người khác cũng như không?
Nhưng suy nghĩ ấy luôn chỉ thoáng qua trong đầu.
Cảm giác hoảng loạn vô cớ lập tức quét sạch nó đi, khiến ta chẳng dám nghĩ ngợi thêm.
41
Ta và Tiêu Thuật giữ mối quan hệ vừa vặn, không thừa cũng chẳng thiếu.
Cứ thế trôi qua những ngày tháng bình yên hiếm có.
Mỗi ngày, ta chia thời gian thành từng phần nhỏ.
Tiêu Thuật đến, ta cùng hắn đánh cờ, đôi khi trò chuyện về những sự vụ trong triều gần đây.
Bạn thấy sao?