Trước mặt ta, một thanh niên kiên cường từng trải qua bao mài giũa nơi sa trường, chỉ lặng lẽ ta thật sâu.
Rồi bất chợt khom lưng xuống, không kìm bật khóc nức nở.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Nhậm Cẩn khóc.
Kiếp trước, khi thân thể ta gầy yếu kiệt quệ, gắng gượng đi một tội nhân tự kết liễu mình bằng tư thế tế lễ.
Huynh ấy đã bất chấp thánh ý lén trở về kinh.
Khi ta chưa kịp thấy rõ t.h.i t.h.ể của người kia, huynh ấy đã che mắt ta lại.
Vẫn điềm nhiên hỏi:
"Còn bao lâu?"
"Một năm."
Đại phu ta còn sống một năm.
Ta không giấu huynh ấy, mong huynh ấy vì mà ở lại kinh thành.
Nhưng hôm sau, huynh ấy đã quay lại Tây Bắc.
Trước khi đi, huynh ấy bình thản với ta:
"Sơ Hi, Đại Lương đã gần tàn lụi, ta sớm muộn gì cũng phải chết."
Huynh ấy là vị tướng hiếm khi thất bại, vốn dĩ nên có sự kiêu ngạo của người xoay chuyển càn khôn.
Nhưng trước khi Tiêu Thuật chết, hắn chưa từng câu đó.
Và quả nhiên, một năm sau, huynh ấy chết.
An tâm mà c.h.ế.t trước ta.
Cái c.h.ế.t của huynh ấy, là vì ta.
Nhưng dường như cũng có liên hệ với Tiêu Thuật.
Huynh ấy biết Tiêu Thuật là minh quân duy nhất.
Khi Tiêu Thuật chết, Đại Lương không còn hy vọng.
Lúc đó, huynh ấy mới dám để bản thân c.h.ế.t đi.
Huynh ấy hiểu Tiêu Thuật.
Cũng như phụ thân ta, người từ lâu không còn mắng chữ "nghịch tử" kia nữa.
Ta mong huynh ấy khỏe mạnh, mong huynh ấy hạnh phúc, mong huynh ấy buông bỏ chấp niệm.
Mong huynh ấy có vợ con, tri kỷ sánh đôi.
Huynh ấy và Tiêu Thuật, nếu không có hiềm khích, đáng ra phải là tri giao sinh tử.
May thay, đời này vẫn chưa muộn.
24
Ta cùng phụ thân bàn bạc về chuyện hôn nhân cho Nhậm Cẩn ca ca.
"Phụ thân đã đi bàn chuyện hôn nhân cho con rồi."
Sắc mặt ca ca lập tức biến đổi:
"Cái gì!"
Ta cố ý để huynh ấy thấp thỏm một lúc:
"Nghe phủ Hoài Hóa tướng quân Hạ Phù có một vị thiên kim, mười bảy tuổi, chưa xuất giá."
"Hạ Tướng quân vốn định gả nàng cho con trai của Thuận Thiên Doãn phủ, Phạm đại nhân."
"Nào ngờ tiểu thư Hạ gia vừa nghe đã suýt loạn cả phủ."
Ca ca ngẩn người.
"Muội tự ý quyết định, để phụ thân đến bàn chuyện hôn sự với Hạ đại nhân rồi."
"Nếu huynh không đồng ý, bây giờ đi ngăn lại vẫn còn kịp."
Thực ra, tiểu thư Hạ gia, Hạ Thiện Khanh, kiếp trước từng gả cho công tử Phạm gia.
Công tử Phạm phong lưu phóng đãng, hậu viện thê thiếp đầy đàn.
Năm đó ca ca vừa c.h.ế.t trận, không lâu sau Hạ Thiện Khanh cũng qua đời vì bệnh.
Nhưng Hạ Thiện Khanh từng xuất hiện trong thư nhà của ca ca.
Chỉ là nhắc qua rất tùy ý.
"Quân doanh có một nữ tướng trẻ, lén đầu quân không cho phụ thân nàng biết."
"Đã ra không ít trò ."
Ca ca không cho bản thân bất kỳ tia hy vọng nào, kể về Hạ Thiện Khanh mà không bày tỏ chút thích thú.
Thậm chí, ngay cả tên nàng, huynh ấy cũng keo kiệt chẳng nhắc đến.
Nhưng có lẽ, chính huynh ấy cũng không nhận ra.
Trong thư nhà, huynh ấy chưa từng đề cập đến ai khác ngoài ta và phụ thân.
Ta chỉ biết đến Hạ Thiện Khanh sau khi huynh ấy mất, qua bao lần dò hỏi ngược xuôi.
Ta và nàng từng gặp một lần.
Khi đó, nàng đã bị giam cầm trong hậu viện, dầu cạn đèn tàn.
Nhưng vừa gặp ta, ánh mắt nàng vẫn sáng rỡ:
"Thật giống."
Hạ Thiện Khanh kể, trước khi đính hôn, nàng từng tìm ca ca.
Bày tỏ cảm với huynh ấy, bị huynh ấy từ chối.
Ta với nàng về lời ca ca viết trong thư nhà, rằng huynh ấy chưa hẳn vô .
Nàng lại mỉm dịu dàng:
"Ta biết mà, ta tốt thế này, sao hắn lại không thích chứ."
"Không sao, cảm của ta không thể trở thành xiềng xích trói buộc hắn."
"Có những chuyện, chỉ cần tâm đầu ý hợp là đủ."
Khoảnh khắc đó, ta kinh ngạc vô cùng.
Qua vẻ bệnh tật của nàng, vẫn cảm nhận sự phóng khoáng từng có.
Thảo nào ca ca lại thích nàng.
Kiếp trước đầy đau khổ.
Kiếp này, không thể để họ lỡ dở nữa.
Những chông gai trên đường ta sẽ dọn sạch.
Hai người họ, chỉ cần nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.
Đường phía trước sẽ là đại lộ thênh thang.
Nhậm Cẩn mím môi, đứng sững một lúc mà không nhúc nhích.
Ta chỉ tay vào bàn tiệc đầy món ngon:
"Còn ăn không?"
Huynh ấy đứng hồi lâu, rồi không một lời, ngồi xuống.
Cũng chẳng gì thêm, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Cố nán lại đến sát giờ giới nghiêm trong cung mới chịu rời đi.
Hôn sự của ca ca, cứ thế định đoạt.
25
Có một ngày, Tiêu Thuật đột nhiên đánh mất vẻ trầm ổn thường ngày, hớn hở chạy tới Bạch Lê điện tìm ta.
"Sơ Hi, Nhậm Đại tướng quân ông ấy..."
Ánh mắt hắn lấp lánh những tia sáng nhỏ vụn, khi thấy ta, lại nhíu mày, cố ra vẻ nghiêm nghị.
"Ông ấy cũng không biết sao nữa."
"Hôm nay đột nhiên vỗ lên đầu ta, còn võ nghệ của ta là do ông ấy dạy."
Khóe môi hắn hiện lên một nụ không cách nào kiềm chế , thoáng qua, lại mang nét trẻ con.
"Đúng , võ nghệ của ta đúng là do ông ấy dạy..."
"Nhưng ông ấy vỗ đầu ta, bị Tống tướng thấy, chắc lại bị tố cáo cho mà xem."
Nói đến đây, hắn đột nhiên chuyển đề tài.
"Nhậm Thiếu tướng quân dạo gần đây luôn rủ ta ra ngoại ô kinh thành đua ngựa."
"Nhưng hắn thật sự chẳng chịu nhường ta chút nào, cái tên này, hoàn toàn không biết điều!"
"Ngày khác nàng giúp ta một tiếng, cứ thua mãi thế này, mặt mũi ta để đâu cho ."
Bạn thấy sao?