“Phạm tướng quân thật đúng là không đi đường bình thường.”
Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên, Phạm Tư Thuần rùng mình.
Giọng này, nàng thật sự quá quen thuộc.
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu, liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú, mắt đen như sao, vừa nho nhã vừa lạnh lùng, cao quý của Tần Húc Kiêu.
Lúc này hắn mặc một bộ cẩm bào màu trắng, cẩm bào tinh xảo, viền cổ còn thêu vài đóa sen xanh lam.
Khí chất mạnh mẽ kia, khiến hắn dù mặc một bộ thường phục cũng toát lên vẻ đế vương.
Vừa thấy hắn, Phạm Tư Thuần liền muốn chạy trốn.
Chỉ là, cả người nàng vẫn còn trong vòng tay hắn, còn có thể chạy đi đâu?
“Mạt tướng, bái kiến Thánh thượng.” Phạm Tư Thuần giãy giụa trong lòng hắn.
Dù sao nàng lúc này vẫn mặc nam trang, lại còn ở trên đường lớn, người khác vào cũng không hay.
Tần Húc Kiêu cũng không giữ chặt, buông tay ra, nàng với nụ khó hiểu: “Được rồi, bớt mấy cái lễ nghi đó đi. Đi dạo cùng trẫm ở ngoại ô.”
“Vâng.” Phạm Tư Thuần có chút bất an, nàng Tần Húc Kiêu vài lần, hắn không gì.
Ven đường trồng một hàng liễu, hai người thong thả dạo bước dưới tán cây.
“Nghe , ngươi sắp thành thân?”
Tần Húc Kiêu hỏi.
Hắn đi trước nàng, nàng không rõ vẻ mặt của hắn, có chút do dự bất an đáp: “Vâng.”
Nghe , Tần Húc Kiêu dừng bước, quay đầu nàng, Phạm Tư Thuần cúi đầu như đứa trẻ sai chuyện, khiến lời trách móc đến bên miệng hắn lại nuốt xuống.
Hắn cứ nàng như , tâm tư cũng rối bời.
Rõ ràng người đứng trước mặt chính là người hắn mong nhớ, khoảnh khắc này, lại cảm thấy xa cách đến .
Cho đến khi nàng sắp thành thân, cả triều văn võ đều biết, hắn lại là người cuối cùng biết .
Hắn từng hỏi riêng nàng, câu trả lời của nàng kín kẽ, cung kính dè dặt, cứ như biến thành một người khác, cũng như đoạn tuyệt thất lục dục.
Nhưng bây giờ, nàng lại trở về dáng vẻ trước kia, sẽ ngạc nhiên, sẽ đỏ mặt, tuy đối với hắn vẫn có chút sợ hãi, trong sự sợ hãi đó lại mang theo vài phần quả quyết.
Tại sao lại cứ thay đổi như chứ?
“Tâu Thánh thượng, vâng.” Phạm Tư Thuần cụp mắt xuống.
Tần Húc Kiêu nàng, thở dài, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.
Ánh mắt vốn rực rỡ huy hoàng cũng trở nên ảm đạm, khiến Phạm Tư Thuần mà trong lòng thắt lại.
Nàng rất muốn hết sự thật cho hắn biết, nàng không dám, cũng không thể.
Tính mạng của cả Phạm gia, sao có thể mang ra đánh cược?
“Tướng quân, trẫm…”
“Cẩn thận!”
Tần Húc Kiêu còn chưa hết lời, Phạm Tư Thuần đã nhanh nhạy phát hiện ra một mũi tên b.ắ.n tới, nàng lập tức đánh bật nó đi.
Không lâu sau, bọn họ bị một đám người bịt mặt bao vây, đám người đó lộ rõ vẻ hung ác, mục tiêu là hướng về phía Tần Húc Kiêu.
Chinh chiến nhiều năm, Phạm Tư Thuần vẫn có chút bản lĩnh, nàng che chở cho Tần Húc Kiêu : “Ngài đi trước, thần đoạn hậu!”
Ánh mắt Tần Húc Kiêu trầm xuống: “Trẫm sẽ không bỏ lại ngươi.”
Phạm Tư Thuần ngẩng đầu hắn, còn chưa kịp thêm gì, đám người kia đã xông tới.
Đám người này rõ ràng là nhằm vào Tần Húc Kiêu, bọn chúng cũng biết Phạm Tư Thuần không dễ chọc, nên dùng kế dương đông kích tây.
Một số người cản nàng lại, những người khác thì đối phó với Tần Húc Kiêu.
Cũng chính lúc này, Phạm Tư Thuần mới giật mình, hóa ra Hoàng thượng không chỉ biết ngâm thơ đối, võ công của hắn cũng không tệ.
Cấm vệ quân bảo vệ trong bóng tối cũng xuất hiện, giao chiến với đám người bịt mặt kia.
Phạm Tư Thuần đang giao đấu với người ta, có kẻ lén tấn công từ phía sau, mắt thấy thanh kiếm kia sắp đ.â.m vào người nàng, đột nhiên, nàng bị ai đó ôm vào lòng.
Sao hắn có thể để người khác nàng bị thương dù chỉ một chút.
Nhưng hắn lại bị thương.
Dòng chất lỏng đỏ tươi thấm đẫm cẩm bào trắng của hắn.
Phạm Tư Thuần ở trong lòng hắn cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
Đường đường là bậc quân vương, mà lại vì cứu nàng mà bị trọng thương!
Bạn thấy sao?