Sao lại thế này.
Hôm đó rõ ràng là mềm mại, hôm nay sao lại biến thành thế này?
Sờ xuống dưới, Tần Húc Kiêu càng hoảng sợ buông tay.
Là mơ.
Tất cả đều là mơ sao?
“Cút!”
Sắc mặt Tần Húc Kiêu lạnh lẽo, cả người trở nên u ám cáu kỉnh.
“Vi thần cáo lui!” Phạm Nhung khom người hành lễ, rồi lui xuống.
Nam nhân?
Sao nàng lại là nam nhân, tất cả mọi chuyện hôm đó vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn, mấy ngày nay hắn ngày đêm mong nhớ đều là nàng.
Vất vả lắm mới tưởng mình là người bình thường, thích cũng là nữ nhân, còn ân ái mặn nồng.
Nhưng bây giờ, lại bị ném mạnh xuống đất, cho hắn biết tất cả đều là giả.
Hắn chỉ là nằm mơ.
Không chỉ , người hắn ái mộ, đối với hắn vẫn lạnh nhạt xa cách.
Thái giám thân cận Tô Phúc Toàn lần đầu tiên thấy Thánh thượng nổi trận lôi đình như , đến nỗi các đại thần muốn cầu kiến Thánh thượng bên ngoài đều bị mắng vô cớ.
“Thánh thượng, long thể vi trọng, xin cẩn thận kẻo vết thương lại nứt ra.” Tô Phúc Toàn bưng một tách trà cho Tần Húc Kiêu.
Tần Húc Kiêu hất đổ tách trà: “Cút! Đều đừng phiền trẫm!”
“Thánh thượng, nô tài hầu hạ người đã mười năm. Nếu người có tâm sự gì, cứ ra, để nô tài chia sẻ cùng người.” Tô Phúc Toàn vị thiên tử này với vẻ xót xa.
Tần Húc Kiêu nhắm mắt lại, cả người trông tiều tụy đi nhiều.
Hắn hỏi: “Ngươi đã từng nghe qua Trang Chu mộng Điệp chưa? Trẫm không biết mình là Trang Chu hay là con bướm nữa.”
“Trong mộng, vị tướng quân rõ ràng là nữ tử, dung mạo tuyệt trần, tựa như tiên nữ. Ánh mắt nàng trẫm cũng chứa chan ý, khoảnh khắc xuân tiêu cũng vô cùng say đắm. Nhưng tại sao khi tỉnh mộng, tất cả đều trở thành giả dối?”
Tô Phúc Toàn hiểu ra.
Quả nhiên.
Vẫn là vì Phạm tướng quân.
Người có thể khiến Thánh thượng rối loạn tâm như , cũng chỉ có Phạm tướng quân mà thôi.
“À đúng rồi, Thánh thượng. Nô tài có một ý kiến, gần đây phủ tướng quân đang tìm người mai mối cho nhị tiểu thư. Hay là Thánh thượng đón muội muội của Phạm tướng quân vào cung?” Tô Phúc Toàn , “Muội muội của Phạm tướng quân giống hệt Phạm tướng quân, ban đầu, nô tài còn tưởng là Phạm tướng quân mặc nữ trang.”
Nghe Tô Phúc Toàn , Tần Húc Kiêu sững người.
“Ngươi vừa gì?”
“Nô tài cũng là hôm đó cùng Thánh thượng đến phủ tướng quân mới thấy, hôm đó nô tài thấy muội muội của Phạm tướng quân, mặc một chiếc váy dài thướt tha, giống như tiên nữ, dung mạo còn giống hệt tướng quân. Lão tướng quân là long phượng thai, nhị tiểu thư thân thể yếu ớt nên vẫn luôn lớn lên ở quê…”
Rầm!
Tần Húc Kiêu đ.ấ.m mạnh vào tường, khiến Tô Phúc Toàn sợ hãi lập tức quỳ xuống.
“Tại sao bây giờ ngươi mới với trẫm!”
“Nô tài biết tội, xin Thánh thượng trách !” Tô Phúc Toàn sợ đến mặt mày tái mét, cũng không biết mình sai chỗ nào.
Tần Húc Kiêu sau cơn thịnh nộ là niềm vui mừng khôn xiết.
“Long phượng thai.”
“Tốt, tốt lắm, long phượng thai!”
“Nếu đã như , mọi chuyện đều có thể giải thích .”
Khó trách, hắn thường cảm thấy, có lúc nàng rất gần gũi với mình, có lúc đứng trước mặt lại như một người khác.
Khó trách, rõ ràng hôm đó nàng , quấn quýt si mê, hôm nay lại lạnh nhạt như người dưng, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Vị tướng quân này, thật sự mưu trí hơn người, lại hắn khổ sở thế này.
Hắn phải trị tội nàng như thế nào đây?
Tô Phúc Toàn hoàng đế thay đổi cảm thất thường, nhất thời cũng khó đoán, nghe hắn , trong đầu cũng lóe lên một suy nghĩ táo bạo.
Thánh thượng , Phạm tướng quân khi thì giống một người khác, chẳng lẽ Phạm tướng quân còn có thể giả nam trang gặp Thánh thượng sao?
Vừa nghĩ đến đây, Tô Phúc Toàn đã sợ đến mặt mày tái mét.
Đây chính là tội khi quân, tội đủ tru di cửu tộc!
Đặc biệt là Phạm tướng quân nắm giữ binh quyền, trong triều sớm có nhiều người bất mãn, nếu để bọn họ biết , hậu quả khó lường!
Bạn thấy sao?