Giang Sầu Dự – Chương 19

Lời vừa dứt, không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mộ Dung Thùy quay mắt đi, nhẹ ho một tiếng: "Các ngươi rất tốt."

 

Hắn uy nghiêm đáng sợ, ta thấy các nữ hầu đều cúi đầu rất sâu, liền nhẹ giọng : "Chàng nghĩ ta tự ý chủ?"

 

Đối phương nhẹ: "Làm gì có."

 

Ta không đoán ý nghĩ của hắn, chỉ đành từ từ giải thích: "Ta không phải vì người khác, mà là vì chàng."

 

"Cổ nhân rằng mẹ hiền thì con thảo, huynh đệ hòa thuận thì đệ muội kính trọng, chàng cũng không có gì sai."

 

Nghe , đôi mắt xanh trong của đối phương không chớp mà ta, khiến ta cảm thấy lạnh sống lưng: "Nhưng chàng vừa thăng chức Long Tường tướng quân, bao nhiêu người ganh tỵ, lúc này mà thể hiện ý khí, ngược lại sẽ tạo cơ hội cho kẻ khác, khiến bản thân thêm khó khăn."

 

Nói xong một hơi, ta không dám hắn.

 

Không ngờ đối phương ta, bỗng nhiên mỉm, nhếch môi, một tay cầm lấy mu bàn tay ta, áp lên mặt mình mà cọ xát: "Sao mỗi lời nàng đều hay thế?"

 

"Sau này nhiều hơn, ta thích nghe."

 

Ta: "........."

 

***

 

Hôm nay, Mộ Dung Thùy cuối cùng cũng về nhà sớm.

 

Hôm nay hắn ăn vận khác thường, tóc đen bóng, bện thành vài b.í.m nhỏ thả sau tai, càng tôn lên vẻ đẹp tà mị, có phần sắc sảo: "Hôm nay ta đã gửi bái thiếp đến Vương Tư Đồ, nàng cùng ta đi nhé?"

 

Thấy hắn ăn vận trịnh trọng, thần sắc nghiêm túc, ta không khỏi ngạc nhiên: "Sao lại mang ta theo?"

 

Đối phương mỉm : "Mặt ta đáng sợ, lại vụng về ăn , không bằng nàng khẩu tài mẫn tiệp, chẳng phải tốt hơn sao?"

 

"......... Được."

 

Đợi ta trang điểm xong xuôi, hai người cùng lên xe ngựa, đến phủ Tư Đồ.

 

Vừa đến ngoài cổng lớn, đã nghe tiếng chuông khánh vang vọng, xuyên qua lớp cây, chỉ nghe tiếng đàn cầm, tiếng đàn tỳ bà, tiếng nào cũng êm tai.

 

Rẽ vào một hành lang dài, bên cạnh hồ nước dựng lên một sân khấu ca vũ tuyệt đẹp, tựa núi cạnh nước, buổi sáng mờ ảo sương mỏng, cho đình đài lầu các chìm trong màn sương mờ.

 

Người giữ cửa vào thông báo, tiếng đàn tiếng sáo liền dừng lại.

 

Chúng ta bước vào trong viện, liền thấy một vị công tử trẻ tuổi ngồi trên chiếu, cả hai đều mặc áo rộng đen, khí chất hoàn toàn khác nhau.

 

Nếu Mộ Dung Thùy sáng như trăng rằm, rực rỡ như cầu vồng, thì Vương Dư là gió mát trong rừng, có phong thái không câu nệ hình thức, siêu thoát khỏi thế tục.

 

Chỉ là đối phương vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng không ưa chúng ta.

 

Mộ Dung Thùy khẽ phất tay áo, nhạt giọng : "Đây là Tư Đồ đại nhân, phu nhân có thể gọi là Vương lang quân."

 

Ta kính cẩn hành lễ, Vương Tư Đồ chỉ khẽ gật đầu, rồi chuyện với Mộ Dung Thùy: "Ngươi có biết hàng ngày ta nhận , đều là tấu sớ đàn hặc ngươi?"

 

"Đại huynh vừa mới mất, ngươi lại có tâm trạng cưới vợ vui chơi, có phải muốn ta hạ lệnh giáng chức ngươi không?"

 

Đang , nữ hầu bưng trà điểm tâm đến, trong đó có một bát nước đậu trong, Mộ Dung Thùy đưa tay chỉ: "Nấu đậu canh, lọc đậu nước, Tư Đồ có biết câu tiếp theo là gì không?"

 

Dù ta không biết nhiều chữ, cũng biết câu tiếp theo là: Cùng một gốc sinh ra, sao lại nỡ tàn lẫn nhau.

 

Vương Dư một tiếng, vẻ mặt không rõ vui buồn: "Cần gì đấu khẩu?"

 

Ở Đại Yến, từ xưa đã là thiên hạ của họ Vương và họ Mã, người nhà họ Vương tham gia chính sự, có ảnh hưởng rất lớn trong triều đình, ta lo Mộ Dung Thùy lại mạo phạm hắn, liền cúi người hành lễ: "Đại Tư Đồ, tiểu nữ có lời muốn ."

 

Vương Dư nghe , liếc ta một cái, ẩn chứa sự khinh thường.

 

Ta không lấy khó chịu, nhẹ giọng : "Hiếu đễ lễ nghĩa, vốn nên như , lang chủ nhà ta thân thích thưa thớt, huynh đệ tương tàn, đã sớm coi nhau như kẻ thù."

 

Vương Dư nhạt giọng: "Theo nàng , hắn rất đúng?"

 

Nghe , ta vội lắc đầu: "Tuyệt không phải ."

 

"Không tròn bổn phận của cha, không tròn bổn phận của huynh, không trách lang chủ nhà ta lòng không thuận, chỉ là dù lòng không thuận, cũng không nên khiến Tư Đồ khó xử trong triều."

 

Nghe ta , Mộ Dung Thùy không một lời.

 

"Tư Đồ đã ngầm giáng chức, ắt là đã nể , cũng vì lang chủ dù cưới ta, không treo lụa đỏ, chính là để không bị chê ."

 

Vương Dư nghe đến đây, mới nhẹ thở dài.

 

"Thôi , ngươi cũng hợp lý."

 

Rồi quay đầu với Mộ Dung Thùy: "Nếu ngươi không đến hôm nay, ta đã dâng những tấu sớ đó lên thánh nhân rồi, đỡ phải tốn công sức của ta."

 

Ai ngờ Mộ Dung Thùy nghe xong, lại tiếp tục tranh cãi: "Vậy còn 8000 áo giáp sắt mà ta đã cầu..."

 

"......"

 

Vương Dư nghe , giận đến nỗi không chịu nổi: "Ta đã móng sắt cho ngươi, cũng đã khiên sắt rồi, nếu không nhờ ta xin cho ngươi cái nhà, ngươi cưới vợ còn phải nhà để ở đấy!"

 

Mộ Dung Thùy nghe một cách gian xảo: "Ta xuất thân hàn môn, sao so với gia đình quyền quý như nhà ngươi?"

 

"Ngươi tự mình đi đàm phán với bộ binh đi!"

 

Hai người họ tranh cãi, ta nghe mà rối như tơ vò, vừa cầm một bát nước đậu lên uống, thì thấy hai nữ hầu tiến lên hành lễ.

 

"Lang chủ, Quang Lộc đại phu Khúc Hoảng cầu kiến."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...