Ta tránh ánh mắt, vẫn cảm nhận ánh của hắn.
Trước đây hắn ta chằm chằm, không mang lại cảm giác xấu hổ như thế này, giờ ánh mắt hắn dường như chứa đựng một ý nghĩa hoàn toàn khác, ta sởn gai ốc, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này dù không gì, không khí rất căng thẳng.
“Cô...”
Hắn vừa cất tiếng, ta liền không nhịn đứng dậy.
“Sao?”
“Không, không có gì.”
Ta lặng lẽ ngồi lại, chỉ nghe đối phương nhẹ nhàng : “Sát Nghiễn và Sát Mặc đã điều tra, người muốn g.i.ế.c là Văn Chiêu huyện chủ, ta cũng là cháu quý nhất của Tây Quý phi.”
“Tây Quý phi rất Thánh nhân sủng ái, bệ hạ đã già yếu, uống thuốc bổ rồi, e rằng không còn bao lâu.”
“Cô hãy đợi, chờ thời cơ.”
Nghe hắn , chẳng lẽ muốn giúp ta g.i.ế.c người?
Ta kinh ngạc, n.g.ự.c đầy , hai dòng nước mắt lăn xuống: “Ngươi, ngươi thật lòng muốn giúp ta?”
Đối phương nhẹ: “Giết một người thôi, có gì khó?”
“Nhưng, tại sao lại đụng đến ta?”
“Ta? Ta...”
Ta ngồi tại chỗ, thần sắc mờ mịt.
Ta vì danh tiếng hiền thê của Khúc gia, chăm sóc mẹ bệnh của Khúc Hoảng ba năm, cuối cùng chẳng gì, bị đuổi ra khỏi nhà.
Dù chẳng gì, tai họa vẫn liên tiếp ập đến.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể thảm: “Có lẽ ta sống ta không vui, mỗi người có số mệnh riêng, ai biết ?”
“Phúc của còn chưa bắt đầu đâu.”
Nghe hắn , ta cảm kích ngẩng đầu, bất ngờ chạm vào đôi mắt xanh thẳm của hắn, trong đó phản chiếu hình ảnh một nữ tử nhỏ bé, mỏng manh.
“Trước đây , đều là thật sao?”
“Nói gì?”
Ta đang ngẩn ngơ, không ngờ người phía sau càng lúc càng gần, một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai ta, trong chớp mắt, trong gương mờ mờ trước mặt, hai khuôn mặt kề sát, như uyên ương quấn quýt.
“Ta què, nuôi ta ăn uống, ta chết, lo hậu sự cho ta.”
Hắn , môi gần tai ta, hơi thở như lan như xạ.
“Không phải là lừa ta chứ?”
(23)
Ta hoảng hốt, nhảy dựng lên chạy ra ngoài.
Chạy đến cuối sân, nơi đầy hoa hồng rậm rạp, ta ngồi xuống dưới giàn hoa, tâm trạng rối bời.
Trước đây vì thế cấp bách, ta bắt hắn ép ký hôn thư, giờ hắn đồng ý, ta lại không muốn nữa.
Nhớ lại hắn ra tay rộng rãi, có người theo hầu, chắc chắn xuất thân cao hơn Khúc Hoảng, dù ta có thể lên cao một lúc, sau này cũng là số phận bị đuổi.
Nghĩ , ta càng thêm sợ hãi.
Trước mắt lại hiện ra khuôn mặt kiêu ngạo, lạnh lùng, như thể nếu ta hối hận, sẽ bị hái đầu như hái hoa.
Ta sờ cổ, như nghe thấy tiếng gãy rắc rắc.
Lúc đang hồn xiêu phách lạc, bỗng thấy hai người bước tới.
Nhìn kỹ, là Sát Mặc và Sát Nghiễn.
Một người vác đòn gánh, người kia xách hòm, trước mặt ta, Sát Nghiễn đặt chiếc hòm đỏ lên tay, nhẹ nhàng mở ra.
Là một hòm đầy vàng!
Ta bị ánh vàng phản chiếu đến nỗi không mở mắt , Sát Nghiễn đã lùi ra, Sát Mặc đặt đòn gánh xuống, mở vải đỏ, hai bên là những chồng lụa gấm thêu hoa điểu ngư tước, cuộn cỏ và hình dơi bằng chỉ vàng.
Ta bối rối hỏi: “Đây là ý gì?”
“Đây là sính lễ.”
“.........”
“Lang chủ , vì ra ngoài, tiền bạc có hạn, nữ lang nếu thấy ít, khi về Trần Quận sẽ cố gắng bù đắp.”
Nói xong, hai người chắp tay hành lễ.
“Vậy, nữ lang hãy suy nghĩ kỹ.”
(24)
Sau khi hai người rời đi, ta sính lễ lấp lánh trước mặt, xuất thần một lúc.
Ngày trước Khúc Hoảng cưới ta, chỉ tốn một giỏ bánh cưới, hai chiếc hoa tai vàng, ba đôi vòng bạc, vài bộ áo mới cũng là ta tự bỏ tiền túi đi may.
Ba năm sau, chỉ mặc áo thô, sống ẩn dật, cả ngày bên mẹ bệnh của hắn.
Không ngờ có ngày, ta là thê thiếp bị bỏ rơi lại người trọng vọng như .
Ngồi một lát, mặt trời di chuyển, mây dày đặc trên trời, ánh hoàng hôn xuyên qua những khoảng trống, rực rỡ như dải lụa đỏ, trời dần tối.
Không biết từ khi nào, trước mặt ta có thêm một bóng người.
Đối phương đến một mình, tà áo nhẹ nhàng lay , cầm một chiếc đèn lồng đỏ, dưới ánh đèn lấp lánh, ta thấy đôi mắt xanh biếc của hắn.
Có lẽ ngồi trong gió lâu, toàn thân ta lạnh lẽo: “Ta chỉ là nữ lang của một sĩ tộc nhỏ, sao xứng với ngươi trọng kim sính lễ?”
“Ta ở nhà cũng chỉ là con thứ, hợp với .”
Hắn lùi vài bước, nhẹ đẩy, giàn hoa dưới chân ta bắt đầu lay .
“Vàng thì thôi, áo đều mua ở chợ, không thích kiểu dáng màu sắc, có thể đổi theo ý thích.”
“Ta...”
“Sao không vui? Chẳng lẽ lễ vật quá ít?”
Trước mặt ta là một hòm đầy vàng, ta không thể lời trái lòng, thấy ta im lặng lắc đầu, hắn lại gần, giọng dịu dàng: “Hay là dung mạo ta thô kệch?”
Bạn thấy sao?