8
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ khiến tâm trạng tôi đặc biệt phấn khởi.
Về đến nhà, tôi thấy Lăng Thịnh đang đứng ở sảnh thang máy.
Cậu ta tay cầm bó hoa, tay xách bánh kem, tươi rạng rỡ.
“Chị Giang Nhược, chúc mừng chị ly hôn vui vẻ!”
Tôi trừng mắt cậu ta.
"Không lễ phép chút nào, gọi là chị!"
Cậu ngẩng đầu lên kiêu ngạo.
"Từ giờ trở đi, em sẽ không gọi chị là chị nữa."
"Tại sao?"
Cậu bất ngờ tiến gần lại tôi: "Chị đoán xem!"
Tôi đưa ngón tay trỏ ra, nhẹ nhàng đẩy trán cậu lùi lại.
"Không muốn đoán."
Lăng Thịnh là một cậu trai điển hình thuộc nhóm hướng ngoại. Cậu nhanh nhẹn vào nhà tôi, tìm một chiếc bình hoa, cắm từng đóa hoa hồng tươi thắm, rồi đặt chúng lên bàn ăn.
Sau đó, cậu mở hộp bánh kem và đốt một ngọn nến.
"Giang Nhược, nhanh lên, thổi nến nào!"
Bị kéo đến bàn, tôi không còn cách nào khác đành phải thổi tắt ngọn nến trước ánh mắt mong đợi của cậu.
Ngay sau đó, cậu nhúng một ngón tay vào kem và quệt lên mặt tôi.
"Chúc mừng chị, ly hôn vui vẻ!"
Đây là lần thứ hai cậu câu này, có vẻ như cậu thật sự rất vui.
Cậu hỏi tôi: "Chị ước gì ?"
Tôi đáp hờ hững: "Ước việc đầu tư vào Kim Hoàng thành công."
"Chị định đầu tư vào Kim Hoàng?"
"Đúng ."
"Vậy thì mấy lần chị đến đó là để khảo sát ạ?"
"Đúng."
"Thế sau đó là vì em phải không?"
Tôi cậu, bất lực: "Cậu nghĩ thế à!"
Cậu càng vui vẻ.
"Giang Nhược, em nghĩ mong ước của chị nhất định sẽ thành hiện thực."
"Hy vọng !"
Lăng Thịnh ở lại ăn với tôi một nửa cái bánh kem, sau đó tôi phải cố thuyết phục để cậu rời đi.
Đóng cửa lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Bánh kem không quá ngọt, với tôi vẫn có chút ngấy. Cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, tôi lấy một gói bột hòa tan từ tủ thuốc để uống.
Phần bánh kem còn lại, tôi quyết định bỏ vào thùng rác thay vì tủ lạnh. Mùi hoa hồng hơi nồng, tôi đem bình hoa ra ban công.
Đóng cửa kính, bật điều hòa lên, cuối cùng cảm giác dễ chịu trở lại.
---
Hiệu quả việc của Hàn Nghị khiến tôi khá ngạc nhiên. Một tuần sau khi ly hôn, gọi điện cho tôi, rằng đã chuẩn bị đủ tiền và bảo tôi cùng đi ngân hàng để giải quyết.
Trong một tuần – với hiểu biết của tôi về – việc gom đủ số tiền này không hề dễ dàng. Nhưng cách xoay sở thì tôi không quan tâm.
Rời khỏi ngân hàng, thời gian vẫn còn sớm.
Hàn Nghị : "Chúng ta ăn cơm cùng nhau đi."
"Không, tôi còn việc phải ."
"Giang Nhược."
"Ừ?"
"Thật sự phải như thế này sao? Ly hôn rồi, chúng ta ngay cả cũng không thể sao?"
"Đúng !"
Sự trả lời dứt khoát của tôi khiến Hàn Nghị ngẩn ra.
"Em thật sự ghét đến ?"
"Hàn Nghị, mãi là tôi không thể hòa nhập với nhóm các , thật ra cũng đúng. Tôi không thể cùng các tụ tập mỗi khi gặp chuyện, uống rượu suốt ngày đêm như . Trong mắt tôi, tất cả những điều đó đều trẻ con. Trước đây có cảm, tôi có thể bỏ qua, giờ không còn cảm nữa. Thật sự không cần phải gượng ép ."
Khi còn hai mươi mấy tuổi, có một thời gian tôi cũng chìm trong rượu chè. Gặp khó khăn hay những chuyện không giải quyết , tôi luôn nghĩ đến việc uống vài ly. Cảm giác lâng lâng có thể giúp người ta tạm quên đi những phiền muộn.
Nhưng lớn lên rồi, khi ngoảnh lại, tôi nhận ra điều đó thật chỉ là sự giả tạo.
Kể cả Hàn Nghị. Những lần đầu chúng tôi cãi nhau, đi uống rượu đến say mèm, có lần còn phải vào viện. Tôi đã rất đau lòng và dễ dàng mềm lòng ngay sau đó.
Nhưng gần đây, tôi cảm thấy mệt mỏi.
Nếu một người ngay cả cơ thể và cảm của bản thân còn không kiểm soát nổi, trong mắt tôi, đó là một người chưa trưởng thành.
Vì , khi Hứa Phong gọi điện báo rằng Hàn Nghị lại uống đến nhập viện và bảo tôi đến xem, tôi chỉ đáp: "Liên hệ với bố mẹ ấy đi, nếu thật sự có chuyện gì trên bàn rượu, tất cả các cậu đều sẽ liên đới trách nhiệm."
Hứa Phong khuyên nhủ: "Chị Nhược, sau bao năm cảm, chị phải đến mức tuyệt như sao? Gần đây Hàn Nghị thật sự không ổn, uống rượu, thức đêm. Dù ấy không , chúng em đều thấy rằng ấy không muốn ly hôn. Anh ấy thích chơi, thật ra chẳng gì quá đáng cả."
Tôi không đáp lời, chỉ cúp máy.
Bạn thấy sao?