Giang Nhược Rời Đi – Chương 7

7

 

Hàn Nghị không quay về nhà nữa. Tôi nhắn tin hỏi khi nào định dọn đi, không nhận hồi đáp.

 

Giữa đêm, tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi dậy. Là Hứa Phong gọi.

 

“Chị Nhược, Hàn Nghị say rồi. Em sẽ gửi địa chỉ, chị qua đón ấy nhé!”

 

Bị đánh thức trong giấc ngủ, tôi hơi khó chịu.

 

“Mấy người tự lo đi, tôi không quan tâm.”

 

“Chị Nhược, tốt nhất chị nên tới. Chị cũng biết tính ấy, ngoài chị ra, chẳng ai kiềm ấy đâu.”

 

Tôi ngừng lại vài giây rồi bật .

 

“Hàn Nghị, đang nghe đúng không? Trước đây tôi hay mắc bẫy này, không phải vì tôi dễ dãi mà vì tôi sẵn lòng. Còn giờ, chiêu này không tác dụng nữa đâu!”

 

Cúp máy xong, tôi không còn buồn ngủ nữa.

 

Hàn Nghị là một người tuyệt vời, mãnh liệt và nồng nàn. Nhưng cũng có khuyết điểm chết người: tự cao và không bao giờ chịu cúi đầu.

 

Trong tám năm bên nhau, chúng tôi đã có không ít lần cãi vã. Mỗi lần cãi nhau xong, sẽ đi uống say mèm, rồi gọi bè liên lạc để tôi tới đón.

 

Và lần nào tôi cũng tới.

 

Như thể tôi không nhận ra đó là một chiêu trò cố ý.

 

Trước đây tôi coi đó là một sự thấu hiểu của những người nhau.

 

Nhưng giờ thì không còn như nữa.

 

Chiều hôm sau, Hàn Nghị mới đến để dọn đồ. Trước khi đến, gọi điện hỏi tôi có ở nhà không.

 

Tôi đáp là có.

 

Nửa tiếng sau, đến cùng người của công ty chuyển nhà.

 

Hàn Nghị mặc bộ đồ thoải mái, tóc sấy phồng, trông như một sinh viên chưa va vấp với đời.

 

Anh đứng tựa vào cửa, tay đút túi, thân người hơi cúi xuống, trông rất chán chường.

 

Tôi nhường đường để họ vào rồi đi vào thư phòng.

 

Khoảng hai tiếng sau, gõ cửa và khẽ:

 

“Anh đi đây!”

 

Tôi chỉ đáp “ừ” mà không mở cửa.

 

Nửa phút sau, tiếng cửa đóng lại.

 

Khi tôi ra ngoài, quanh một vòng, thực ra không thấy thiếu gì rõ rệt. Nhưng nếu tìm kỹ, tôi vẫn nhận ra một số góc nhỏ, bỗng chốc trở nên trống trải.

 

Cảm giác này thật lạ.

 

Tim thoáng nhói lên rồi thả lỏng ra, như vừa trút một gánh nặng.

 

---

 

Ngày hẹn đến văn phòng đăng ký ly hôn cũng nhanh chóng tới.

 

Hàn Nghị tới sớm hơn tôi, đeo kính râm, mặc đồ đen từ đầu đến chân, trông có vẻ lạnh lùng, xa cách.

 

Thủ tục ly hôn diễn ra rất nhanh chóng.

 

Khi bước ra khỏi văn phòng, Hàn Nghị :

 

“Đi ăn với một bữa nhé, coi như là bữa chia tay.”

 

Tôi liếc đồng hồ.

 

“Không cần thiết phải có bữa chia tay đâu. Chúng ta đến nhà hàng, bàn về việc rút vốn của tôi thôi.”

 

“Em thực sự muốn rút vốn?”

 

“Dĩ nhiên.”

 

“Em không cần phải , chuyện cảm không nên ảnh hưởng tới công việc, đừng hành xử bốc đồng!”

 

“Anh nghĩ tôi đang bốc đồng?”

 

Hàn Nghị tôi như thể muốn : chẳng lẽ không phải sao?

 

Tôi lắc đầu.

 

“Tôi đã rồi, tôi không phải kiểu người mấy trò giận dỗi trẻ con. Tôi muốn rút vốn vì tôi cần số tiền này để dùng vào việc khác.”

 

“Giang Nhược…”

 

“Thôi, chỉ cần là muốn mua lại hay để tôi bán cho người ngoài?”

 

Hàn Nghị tôi một lúc lâu rồi thở dài.

 

“Anh sẽ mua lại.”

 

“Tốt.”

 

Tôi lấy ra hợp đồng đã chuẩn bị sẵn trong xe.

 

“Ký tên đi, trong vòng mười lăm ngày việc, chuyển tiền vào tài khoản của tôi.”

 

Sự chuẩn bị sẵn sàng của tôi khiến Hàn Nghị sững sờ thêm một lần nữa.

 

Vẻ mặt thản nhiên của từng chút một trở nên rạn nứt, sắc mặt trầm xuống.

 

Nhưng lần này không gì, cầm bút ký tên vào hợp đồng.

 

Tôi thu hợp đồng lại.

 

“Anh nên đọc kỹ chứ, lỡ tôi gài bẫy thì sao?”

 

“Em sẽ không thế.”

 

“Trước kia thì không, giờ thì chưa chắc!”

 

Tôi với vẻ nghiêm túc.

 

Sự tự tin của Hàn Nghị dần phai đi, bắt đầu căng thẳng.

 

“Em…”

 

Tôi bật khẽ.

 

“Đùa thôi, lần này không có gì đâu! Nhưng lần sau thì không chắc nhé!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...