Giang Nhược Rời Đi – Chương 5

5

 

Tôi Hàn Nghị, chỉ thấy khuôn mặt góc cạnh, làn da không chút tì vết của . Thật lạ lùng, đàn ông chẳng cần gì mà da dẻ vẫn sạch sẽ. Còn phụ nữ bôi bôi trét trét, hết mụn lại nếp nhăn.

 

Dĩ nhiên, điều tôi muốn không phải là điều đó.

 

Tôi muốn vào ánh mắt của .

 

Nhưng cả buổi, Hàn Nghị không một lần tôi.

 

Tôi hỏi : “Anh có bận tâm về tuổi của em không?”

 

Anh khó chịu đáp: “Cái người kia có quen biết gì đâu, cần gì phải giải thích cho rõ thế?”

 

---

 

Sau buổi tối khó chịu ấy, Hàn Nghị và tôi rơi vào chiến tranh lạnh ba ngày liền. Hay đúng hơn là một mực chiến tranh lạnh với tôi.

 

Tôi cố gắng bắt chuyện với nhiều lần đều bị từ chối lạnh nhạt. Cái cách đóng cửa bỏ đi thật giống phong thái của một tổng tài lạnh lùng.

 

Không còn cách nào khác, tôi đành đến thẳng nhà hàng.

 

Trong phòng riêng, khi tôi đang xem sổ sách thì cửa bật mở, tiếng ồn ào, bước chân lộn xộn ùa vào.

 

Mọi người thấy tôi thì lập tức dừng lại.

 

đi đầu mặc váy bó sát, khoác thêm một chiếc áo sơ mi lụa mỏng. Trông ta có vẻ khó chịu.

 

“Chị gì ơi, chị có nhầm chỗ không đấy? Đây là phòng trai tôi đặc biệt dành riêng cho tôi, người bình thường không vào đâu!”

 

“Bạn trai em? Hàn Nghị?”

 

“Sao chị biết?”

 

Tôi , gọi điện cho Hàn Nghị. Anh bắt máy nhanh không gì.

 

Tôi mở lời: “Bạn đến rồi, có muốn qua gặp chị một chút không?”

 

Chưa đợi trả lời, tôi đã cúp máy.

 

kia không còn vẻ khó chịu nữa, thay vào đó là cái dò xét.

 

“Chị là chị của Hàn Nghị?”

 

“Có thể xem là .”

 

“Có thể là gì chứ, có hay không thôi, chẳng lẽ chị là kiểu chị đó sao?”

 

“Kiểu nào?”

 

“Tôi cho chị biết, Hàn Nghị là trai tôi, chị đừng có mà quyến rũ ấy. Chị già rồi…”

 

“Trời đất ơi, sao em lại chạy đến đây?” 

 

Chủ nhà hàng, cũng là thân của Hàn Nghị – Hứa Phong – vội vã chạy đến, mặt đầy mồ hôi.

 

“Chị Nhược, đừng nghe ta linh tinh, chính ta cứ quấn lấy Hàn Nghị, mà Hàn Nghị thì có thèm để ý đâu!”

 

xấu hổ, tức tối : “Anh bậy bạ gì thế, lần trước ấy còn hôn tôi và là thích tôi mà!”

 

Mặt Hứa Phong tái xanh.

 

“Im miệng, đi ra ngoài với tôi!”

 

“Tôi không đi!”

 

Cuộc tranh cãi này thật khó coi, một số khách bắt đầu bàn tán.

 

Tôi đứng dậy, với :

 

“Tôi không phải là chị của Hàn Nghị, tôi là vợ ấy. Nhưng chúng tôi đang thủ tục ly hôn, em muốn của ta thì đợi vài hôm nữa là có thể công khai rồi.”

 

đỏ bừng mặt, lúng túng quay đi trước ánh dò xét của bè rồi bỏ chạy ra ngoài.

 

Hàn Nghị vừa đến nơi, Hứa Phong ngồi cạnh tôi trông thấy liền thở phào.

 

“Anh chuyện với chị Nhược đi, tôi sẽ vào bếp chuẩn bị vài món ăn.”

 

“Đợi đã!” Tôi gọi lại, “Ngồi lại đây chuyện luôn.”

 

“Hả?”

 

Không để ý đến ánh mắt cầu cứu của Hứa Phong, Hàn Nghị tiến đến, ánh mắt lạnh lẽo tôi.

 

“Chuyện đó chỉ là cờ gặp ta trong quán bar, rồi kết và ăn vài bữa. Cô ta tự nhận là , không thể kiểm soát điều đó. Anh và ta không có gì hết.”

 

“Đúng , lần nào tôi cũng ở đó…” Hứa Phong hùa vào.

 

“Không chuyện này!” Tôi cắt lời.

 

“Là thế này, tôi muốn rút vốn. Phần cổ phần của tôi sẽ để hai thu mua lại hoặc tôi sẽ bán ra ngoài, hãy cân nhắc và cho tôi câu trả lời trong 24 giờ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...