3
Anh quay lại tôi, mặt không chút cảm , thậm chí còn lộ chút khó chịu.
“Em đã rồi, chỉ là chút thôi, em đừng có chuyện bé xé ra to.”
“Đùa chút thôi? Ôm sát người khác, để người khác hôn lên cổ , thế mà bảo em quá lên?”
“Thế em muốn gì?”
Thái độ thờ ơ của khiến ngực tôi tức đến mức thái dương đập thình thịch.
Thấy tôi không gì, định bỏ đi.
Tôi kéo lại.
“Hàn Nghị…”
“Em còn muốn loạn đến bao giờ?”
Anh hất tay tôi ra, rút giấy chứng nhận kết hôn từ két sắt, ném trước mặt tôi.
“Nếu sống chung thì sống, không thì ly hôn!”
Anh khuyên tôi, “Chị à, nhân lúc còn trẻ thì đi đây đó cho biết, đừng cứ khư khư bảo thủ như thế!”
Tôi vốn là người dễ nghe lời khuyên, nên đã đến Kim Hoàng đặt hẳn mười chàng người mẫu nam.
Họ vây quanh tôi, người hát hay thì hát, người dáng đẹp thì nhảy, người dẻo miệng thì kể chuyện , người đẹp trai thì cùng tôi uống rượu.
Họ gọi tôi là chị, nghe còn hay hơn cả Hàn Nghị gọi.
Phải công nhận, trải nghiệm đó khá thú vị. Nhưng thực ra chẳng phải là vì tức giận gì cả.
“Cưng à, chị không phải kiểu người như các em, chẳng thích mấy trò bồng bột kiểu ấy!”
“Giang Nhược!” Giọng Hàn Nghị cao hẳn lên.
Tôi xoa trán, mệt mỏi: “Anh muốn gì thì nhanh, em thật sự rất mệt.”
Hàn Nghị hít một hơi sâu.
“Em chỉ chơi chút thôi thì , đừng đi quá xa. Anh đã kiểm tra rồi, lần nào em cũng đặt cái cậu A Thịnh kia, em biết gì về cậu ta không? Em biết những người ở đó họ là ai không, mục đích của họ là gì…”
“Anh xong chưa?”
Tôi cắt ngang, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Sao mà chuyện gì cũng nhiều lời ? Không chơi nổi à? Vậy thì ly hôn đi!”
Hàn Nghị đứng sững.
“Em vừa gì?”
“Ly hôn!” Tôi , không chút biểu cảm, đưa tay xem đồng hồ.
“Thời gian để suy nghĩ ly hôn chỉ còn sáu ngày nữa thôi. Đừng nhiều nữa, đến lúc đó cứ ký vào là xong!”
Một tháng trước, chính xác là 24 ngày trước, sau khi Hàn Nghị ném giấy chứng nhận kết hôn trước mặt tôi, chúng tôi đã lập tức lái xe đến cơ quan đăng ký.
Vào đó, lấy số, xếp hàng, đợi, xác nhận, toàn bộ quá trình chưa đầy hai tiếng đồng hồ.
Lúc ấy, cả hai chúng tôi đều đang nghẹn một cục tức trong lòng.
Nhưng đến bây giờ, tôi thật sự đã quyết định ly hôn.
Thế mà Hàn Nghị dường như lại quên mất chuyện này.
“Em muốn ly hôn?”
Tôi bật .
“Cưng à, điều gì khiến nghĩ rằng sau khi đã mập mờ với người khác, tôi vẫn sẽ rửa sạch và nhặt về dùng tiếp? Không thấy bẩn sao?”
Sắc mặt Hàn Nghị tối sầm.
“Anh và họ không xảy ra chuyện gì. Anh đã rồi, chỉ là chút thôi, biết điểm dừng, không vượt quá giới hạn!”
“Giới hạn nào?”
Tôi vỗ tay.
“Chỉ cần không vượt quá giới hạn là sao? Hôn nhau kiểu Pháp ngay ở hành lang, để người ta mấy trò với trong nhà vệ sinh, suýt chút nữa còn phát sinh chuyện trong xe… Cưng à, cũng quá tin tưởng vào hoóc-môn của mình đấy chứ!”
Hàn Nghị im lặng.
Anh siết chặt tay, hàm răng nghiến lại.
“Em theo dõi ?”
“Anh nghĩ quá rồi. Những đó không cần chịu trách nhiệm, chẳng lẽ họ cũng chẳng gì? Tình một đêm thì ai chẳng huỵch toẹt ra.”
Hàn Nghị hơi sững lại.
“Chỉ là lần đó thôi, bọn họ có bỏ chút thuốc kích thích vào rượu… Anh…”
Tôi khoát tay, cắt ngang .
“Chuyện đó không quan trọng. Tôi chỉ thấy có chút đồng cảm với thôi. Nhưng ly hôn, là điều chắc chắn.”
“Em nhất quyết phải ?”
Tôi nhún vai.
“Giang Nhược, thời thế đã khác rồi. Bây giờ em mà xem, có ai là hoàn toàn trong sạch không? Nước quá trong thì chẳng có cá. Em không thể cứ dùng tư duy cổ hủ của mình để nhận mọi chuyện mãi.”
“Thôi nào, từ nay sẽ cố gắng hạn chế xã giao, đừng đẩy mọi thứ lên quá mức nữa!”
“Haiz!”
Tôi thở dài.
Bạn thấy sao?