Giang Nhược Rời Đi – Chương 1

Tôi, Giang Nhược, năm nay 30 tuổi, trong mắt Hàn Nghị thì tôi chỉ là một người cổ hủ, lỗi thời.

 

Trên sàn nhảy, ấy để mặc một trẻ hôn lên cổ mình.

 

Đối mặt với câu hỏi của tôi, ấy dọa sẽ ly hôn: “Đừng tỏ ra không chơi nổi!”

 

Anh khuyên tôi, “Chị à, còn trẻ thì cứ ngắm xung quanh nhiều hơn, đừng có mà cổ hủ như bị bó chân.”

 

Tôi nghe theo lời , bắt đầu ra vào những hội sở và dấn thân vào giới người mẫu nam, để nghe người khác gọi mình là “chị.”

 

Chẳng bao lâu, tôi gặp lại Hàn Nghị trong một lần đi chơi, và lần này, ta không còn hài lòng nữa.

 

“Chơi vừa phải thôi, đừng đi quá xa!” ta tức giận .

 

Tôi lạnh nhạt đáp, “Sao mà chuyện nhiều thế? Không chơi nổi à? Vậy ly hôn đi!”

 

---

 

Khi tôi A Thịnh dìu ra khỏi phòng, cờ gặp Hàn Nghị cùng với mới của ta.

 

ấy có vẻ ngoài ấn tượng, dáng người quyến rũ với mái tóc xoăn bồng bềnh.

 

Cô ấy níu lấy cánh tay Hàn Nghị, ép sát bộ ngực đầy đặn vào ta.

 

Tôi và Hàn Nghị nhau, ấy khựng lại, ánh mắt lướt từ mặt tôi xuống bờ vai, rồi dừng lại ở bàn tay của A Thịnh đang đặt lên vai tôi. 

 

Anh tôi lần nữa, nét mặt có phần sa sầm.

 

“Sao em lại ở đây?” hỏi.

 

“Đi chơi chứ sao!”

 

Hành lang ở đây hơi ngột ngạt, tôi thấy khó chịu. Tôi xoa trán và , “Anh cứ việc của , em đi trước.”

 

Nói rồi, tôi thúc giục A Thịnh, “Đi thôi!”

 

A Thịnh dìu tôi định bước qua Hàn Nghị.

 

“Giang Nhược!”

 

“Hửm?”

 

“Về nhà ngay!”

 

Tôi khẽ , không trả lời, mà còn ngả vào lòng A Thịnh hơn.

 

Ra khỏi hội sở, tôi châm một điếu thuốc.

 

“Chị à, người đàn ông đó là ai thế?” A Thịnh hỏi.

 

“Chồng chị.”

 

A Thịnh tỏ vẻ bất ngờ.

 

Tôi nhướn mày: “Không biết chị đã có chồng rồi sao?”

 

“Em biết chứ.” A Thịnh cúi đầu, giọng buồn buồn.

 

Tôi , đưa tay xoa đầu cậu ta: “Thôi, muộn rồi, mau về trường đi.”

 

“Chị!” cậu ta khẽ gọi.

 

“Sao?”

 

“Em lỡ giờ giới nghiêm rồi, không thể về. Hay là… chị dẫn em đi theo đi!”

 

Dù trong ánh đèn lờ mờ, đôi mắt cậu ấy vẫn sáng rực. Đó có lẽ là sức hút đặc biệt của tuổi trẻ.

 

Tôi khẽ vỗ trán cậu: “Đừng nữa, mau về đi!”

 

A Thịnh thoáng giận, :

 

“Em từng thấy người đàn ông đó rồi, lần nào bên cạnh ta cũng là một khác. Có lần, em còn thấy ta đẩy một vào phòng vệ sinh.”

 

“Rồi sao?”

 

“Chị à, ta thì tại sao chị lại không thể?”

 

Tôi hút xong điếu thuốc, dập tắt trên khay gạt tàn ở cửa.

 

“Chị không vui sao? Nhưng ta đã phản bội chị rồi, tại sao chị còn phải giữ cho ta?”

 

Tôi A Thịnh, giải thích:

 

“Nhóc à, không phải vì ta gì mà chị phải theo. Những việc chị hay không đều dựa trên nguyên tắc của riêng chị. Chị không giữ gì cho ta cả, mà vì chị có những giới hạn của mình. Không thể vì ta tệ bạc mà chị phải hạ thấp tiêu chuẩn của mình, đúng không?”

 

A Thịnh hơi sững sờ.

 

“Thôi, về đi. Em bảo cần kiếm ba vạn, hơn 20 ngày qua thành tích của em cũng đã đạt rồi, sau này đừng đến đây nữa, chỗ này không hợp với em.”

 

“Tại sao?” Cậu hỏi, có vẻ không phục.

 

Tôi bật : “Ngày đầu gặp chị, không phải em suýt đánh nhau với khách sao?”

 

“Nhưng hắn ta sàm sỡ em!” A Thịnh tức tối đáp.

 

“Đó là lý do chị em không hợp với nơi này.”

 

“Chị, tại sao chị lại giúp em?”

 

Tôi véo má cậu: “Vì em đáng mà!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...