Giang Hảo – Chương 4

Mặt Thịnh Tuấn đỏ lên.

“Anh vẫn đang theo đuổi...”

Chưa kịp hết câu, tôi đã ngắt lời:

“Chỉ là quan hệ công việc thôi, đừng kiểu đó. Tôi có trai rồi, nhỏ tuổi hơn, lại hay ghen lắm.”

Không khí lập tức im bặt.

Cuối cùng, mấy cùng phòng của tôi vỡ bầu không khí trước:

“Ghê đấy nha, chị Hảo trai trẻ cơ à, có ảnh không? Cho tụi em coi thử coi là cậu em nào khiến chị mê đắm ?”

“Tôi đã rồi mà, chị hợp với trai nhỏ tuổi. Tính chị kiểu lặng lẽ, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nên cần một con sói con chơi chiêu trực diện, náo loạn mới hợp.”

“Chuẩn luôn! Hồi đó biết bao nhiêu đàn em hỏi xin số chị, mà chị thì chẳng hứng thú. Nếu không phải thì giờ chắc chị tới bảy tám mối rồi.”

15

Câu chuyện rẽ hướng, mọi người trò chuyện sôi nổi, hoàn toàn bỏ rơi Thịnh Tuấn.

Đến lúc chuyển sang tăng hai, ai cũng uống ít nhiều.

Tôi không định đi tiếp, gửi định vị cho Thịnh Huyền.

Bên kia trả lời ngay bằng một sticker: 【Cún con đứng nghiêm chào: đã nhận lệnh!】

Trời tối, gió bắt đầu lạnh, tôi kéo áo khoác chặt hơn.

Không hiểu Thịnh Tuấn lôi đâu ra một chai nước ấm.

Anh cũng không rời đi.

Tôi ngước mắt , khẽ cảm ơn, không từ chối.

“Em đang đợi cậu ta.”

Giọng Thịnh Tuấn đầy chắc chắn.

Không nghe thấy tôi đáp lại, bắt đầu sốt ruột:

“Em vốn không thích đến , Giang Hảo. Anh không hiểu cậu ta lấy đâu ra cảm ấy…”

Nhưng đúng là tôi đã muốn rõ với từ lâu.

“Thế nào mới gọi là ? Là phải từ bỏ lòng tự trọng, từ bỏ tiền đồ mới gọi là sao? Nếu thì… tôi không .”

Giọng Thịnh Tuấn khàn hẳn đi:

“Nhưng em chưa từng với rằng em thích .”

Tôi bật khẩy:

“Tại sao nhất định phải là em ? Chẳng qua là ngay cả cũng không chắc giữa chúng ta có phải là thương hai chiều hay không, em lấy gì để chắc chắn?”

“Rời khỏi giảng đường, là cấp trên, em là thư ký của , ngay từ thân phận đã không cân bằng. Với vị trí của một cấp dưới, nếu em tỏ , thì em phải đánh cược cả tương lai của mình.”

“Thịnh Tuấn, dựa vào đâu mà không cho phép em sợ? Dựa vào đâu mà muốn em vì mà mạo hiểm?”

“Thịnh Tuấn, đừng có trẻ con như , hãy tách rạch ròi cảm cá nhân và công việc đi. Anh không phải vẫn luôn sống như thế sao?”

16

Khi Thịnh Huyền đến đón tôi, ly nước ấm đã nguội.

Tôi tiện tay ném luôn cái cốc.

Vừa lên xe, cậu ấy nhét ngay một miếng giữ nhiệt vào tay tôi.

Tôi nghiêng gương mặt đang lái xe của Thịnh Huyền.

Nhìn mãi cho đến khi mặt cậu ấy đỏ bừng lên.

Cậu ta khẽ hừ một tiếng, bẻ lái tấp xe vào lề.

Dùng lòng bàn tay che mắt tôi lại, trán chôn vào hõm cổ tôi, giọng trầm thấp, mang theo cảm giác thất bại:

“Đừng em như .”

Tôi cong môi, cố trêu chọc:

“Sao thế? Làm em phân tâm à?”

“Không phải… Mà là… khiến em không kiềm , muốn hôn chị, hôn đến mức xóa hết mùi người khác trên người chị.”

Đến lượt tôi đỏ mặt.

Dù quen nhau lâu thế rồi, tôi vẫn không đỡ nổi mấy cú đánh trực diện của Thịnh Huyền.

Chỉ có thể thì thầm một câu:

“Cậu đúng là y như chó con, vừa bám người, vừa thích nũng.”

Không ngờ Thịnh Huyền lại bắt trúng trọng tâm:

“Là giống giống nào? Có phải giống Golden mà chị thích nhất không?”

“Cậu đúng là…”

Tôi mềm lòng.

Trên người bị cậu ấy cọ qua cọ lại, ấm áp đến khó tả.

Cả người tôi cũng bị cậu ấy kéo theo thành trẻ con mất rồi.

Tôi giống như đang vuốt ve Oa Oa – xoa đầu cậu ấy, rồi đến tai, đến lưng, đến má, cuối cùng là cằm.

Nhìn thẳng vào mắt cậu ấy:

“Cún ngoan.”

Sắc hồng lan nhanh trên gò má Thịnh Huyền, thậm chí đến cả đuôi mắt cũng đỏ ửng.

Cậu ấy như đang xấu hổ, dắt tay tôi đưa vào trong áo hoodie của cậu ấy:

“Còn bụng, bụng chưa xoa, chị ơi.”

Tôi vừa bất lực vừa buồn , đành xoa hai cái như xoa chó thật.

Cảm giác cũng… không tệ.

Nhưng rồi tôi nhận ra… Thịnh Huyền bắt đầu hơi… quá khích.

Cậu ấy lại vùi đầu vào lòng tôi.

Rõ ràng lớn hơn tôi, lại cứ như một chó cỡ đại không biết tự lượng sức, ra sức chui vào ngực tôi.

“Thích lắm… Thích chị lắm, chị ơi…”

17

Tôi không biết vì sao lại thành ra như bây giờ.

Ban đầu chỉ là cùng nhau cuộn mình trên sofa, xem lại mấy video cũ của Thịnh Huyền.

Toàn là cảnh chơi thể thao mạo hiểm.

Lần nguy hiểm nhất là khi chiếc xe của cậu ấy gần như lao khỏi vách núi, chỉ còn một nửa treo lơ lửng.

Tôi thấy cảnh cậu ấy ngã khi trượt tuyết, gãy xương đòn, máu đỏ loang trên nền tuyết trắng xóa.

Vậy mà cậu ấy lại chẳng thấy đau, còn tự mình leo lên cáng.

Tôi không xem nổi nữa, vùi đầu vào lòng cậu ấy.

Thịnh Huyền ôm tôi, vỗ về:

“Em vẫn sống mà. Còn không phải đang lành lặn trước mặt chị đây sao?”

“Đau không?”

Tôi hỏi.

Thịnh Huyền nhướng mày, kéo cổ áo xuống.

Để lộ vết sẹo trên xương quai xanh.

“Lành lâu rồi, chị thử cắn xem?”

Tôi lườm cậu ấy, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, lại cúi đầu hôn lên đó một cái.

Rất nhẹ.

Vừa định ngẩng đầu thì bị Thịnh Huyền đè lưng lại.

Cậu ấy thở gấp, giọng nũng nịu:

“Vẫn hơi đau… Chị hôn thêm lần nữa an ủi đi mà…”

Dạo gần đây, hai đứa tôi gần như sống như một cặp đôi.

Nhưng cũng chỉ dừng ở mức xoa đầu, chui vào ôm bụng.

Thịnh Huyền không cảm nhận đau, riêng chuyện này lại nhạy cảm đến kỳ lạ.

Mới chút kích thích nhẹ cũng khiến cậu ấy phản ứng mãnh liệt.

Huống chi… là một nụ hôn.

Nhưng đôi khi thưởng một chút… cũng không phải không thể.

Tôi liếm môi, nửa nửa thật hỏi:

“Oa Oa ngủ chưa?”

Thịnh Huyền thở gấp rõ rệt, dùng hành trả lời thay.

Môi bị cắn đến mềm nhũn, tôi không nhịn hé miệng, lập tức bị lấp đầy bởi cảm giác nóng bỏng kinh người.

Tôi thiếu oxy đến choáng váng.

“Người em sao… chỗ nào cũng nóng …”

Thịnh Huyền vừa gấp gáp vừa sợ tôi khó chịu.

Cậu ấy trêu chọc tôi, dỗ tôi thả lỏng.

Đêm đó rất dài…Thịnh Huyền đã dùng hành để chứng minh, cậu ấy đã hoàn toàn “khỏe lại”.

18

Không hổ là “trai trẻ”.

Đã “nếm mùi” thì không thể quay về chay tịnh nữa.

Trước kia chỉ cần xoa đầu là hài lòng.

Giờ thì mỗi lần đến “thưởng” là… đổi luôn ý nghĩa.

Thịnh Tuấn gọi điện đúng lúc tôi vừa trải qua “một lần chết lâm sàng”.

Lúc đó, Thịnh Huyền đang giúp tôi tắm.

Tôi mệt rã rời, cậu ấy bảo giơ tay là giơ tay, bảo giơ chân là giơ chân.

Kết quả là… cái tên biến thái đó lại hưng phấn.

Tôi thấy thì hết cả buồn ngủ.

Tức quá tạt nước thẳng vào người cậu ta.

“Cái gì mà Golden chứ, rõ ràng là một con Teddy tinh quái đội lốt người!”

Thịnh Huyền biết mình sai, ngoan ngoãn lau người cho tôi, thay đồ ngủ mềm mại.

Tôi tưởng cậu ấy đã biết điều.

Ai ngờ…Cậu ấy đột nhiên quỳ bên giường.

Cổ còn cố buộc một cái cà vạt.

Rồi đưa nó cho tôi.

“Chủ nhân cún nhỏ đi…”

Mấy ngày nay ngủ chung giường, ít nhiều tôi cũng hiểu cậu ấy muốn chơi cái trò gì.

Tôi ấn nhẹ chân xuống.

Thịnh Huyền lập tức rên khẽ.

Lưng cong lại, đầu bị cà vạt kéo ngửa lên.

Cả mắt cũng đỏ hoe.

Cậu ấy đưa cổ ra như thể đang tự nguyện hiến dâng, ánh mắt quá mức quyến rũ.

Nếu không biết cậu ấy không cảm nhận đau, tôi đã thật sự bị lừa rồi.

Nhưng tôi vẫn không kiềm , cúi đầu hôn cậu ấy một cái.

Và đúng lúc ấy, Thịnh Tuấn gọi đến.

Tôi nảy ra ý xấu, Thịnh Huyền, ra hiệu im lặng.

Sau đó nhận điện thoại.

Bên kia ồn ào, như đang ở quán rượu.

Giọng ta dính dính, nũng nịu:

“Giang Hảo, em có thể tới đón không… Anh đau dạ dày quá… Giang Hảo…”

Về sau, chỉ còn là lặp đi lặp lại tên tôi.

Tôi bật loa ngoài, không gì, chỉ gửi địa chỉ ta vừa gửi cho tài xế riêng.

Đang định cúp máy thì cảm giác tay Thịnh Huyền bắt đầu không yên phận.

Thì ra lúc nãy cậu ấy chỉ đưa cho tôi váy ngủ, là có tính toán từ trước.

Tôi không kìm , bật ra một tiếng rên nhẹ.

Thịnh Tuấn nghe thấy, giọng đột nhiên cao vút:

“Em đang ?! Em đang ở với ai?!”

Tôi chẳng có tâm trạng đáp lại.

Chỉ đè mạnh xuống Thịnh Huyền thêm vài lần, để lại một câu:

“Đang dỗ em trai đây.”

Tôi dứt khoát cúp máy.

Toàn tâm toàn ý xử lý cún hư không chịu nghe lời.

Rõ ràng đã là tôi trêu chọc cậu ấy, ai cho phép cậu ấy quay lại trêu ngược tôi chứ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...