Giang Hà Lục Yến – Chương 2

16

Lục Yến dường như lúc nào cũng bận rộn.

Anh về rất muộn, nhiều lần tôi đã ngủ rồi.

Trong điện thoại, thân giận không thể rèn sắt thành thép.

“Cùng giường với soái ca, cậu sao ngủ chứ?”

Tôi khẽ , “Hình như ấy không thích tớ.”

“Không thì sao, nếu thích cậu, đêm tân hôn ta đã đè cậu rồi. Phải để lâu ngày sinh , lâu ngày sinh con chứ hiểu không?”

“…”

Tôi cúp điện thoại.

Nói cũng đúng.

Tim tôi không thể có, người nhất định tôi phải thử.

Nghĩ đến xuất thần.

Trưởng phòng gọi tôi, “Đây là tài liệu Tổng giám đốc Lục cần chuyển, Tiểu Giang, em giúp tôi chạy một chuyến nhé, vất vả rồi.”

Nói xong, ông ta nhét tài liệu vào tay tôi rồi đi mất.

Những năm qua, tôi đã từng nhẫn nhịn, cũng đã từng không nhẫn nhịn .

Nhẫn nhịn, rồi lại không nhẫn nhịn.

Tôi hít sâu một hơi, đợi đến khi có một triệu trong tay, lập tức nghỉ việc!

Địa điểm là khách sạn đối diện.

Vừa hay có thể gặp Lục Yến.

Chỉ là khi đếm số phòng.

Người mở cửa lại là một người phụ nữ.

Một người phụ nữ quấn khăn tắm.

17

Có lẽ thấy tôi cầm tài liệu.

Người phụ nữ hiểu chuyện, , “Bạn trai tôi có việc ra ngoài rồi, là nhân viên của ấy đúng không?”

Khoảnh khắc đó.

Tôi quên mất cảm giác trong lòng là gì.

Ngơ ngác gật đầu, đưa tài liệu ra, rồi xoay người rời đi.

Bước chân chông chênh.

Đầu óc trống rỗng.

Tôi muốn gọi điện hỏi gì đó.

Nhưng lại nhận ra mình không có tư cách can thiệp vào cuộc sống riêng của .

Vốn dĩ hôn nhân này là giả.

18

Tôi vừa buồn vừa muốn khóc.

Đi đến quán bar, gọi hai nam nhân viên phục vụ.

Lòng tôi mới dễ chịu hơn chút.

Bạn thân vì có việc đột xuất nên không đến .

Qua điện thoại, ấy khuyên tôi đừng uống nhiều, tối về đừng để nấu gạo thành cơm.

Tôi chẳng nghe gì.

Điện thoại lại sáng lên.

Lục Yến hỏi: 【Ở đâu?】

Tôi giả vờ không thấy, vài giây sau, vẫn trả lời: 【Tăng ca】

【Vất vả rồi.】

Cũng khá quan tâm đấy.

Mắt tôi hơi nóng lên, bực bội nhắn lại: 【Anh biết là tốt rồi!】

【Ừm, tôi đến kính em một ly nhé?】

19

Tôi ngẩng đầu lên.

Trước mắt là ánh đèn neon nhấp nháy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Lục Yến đang ở chốn ôn nhu, sao có thể ở đây .

Lúc thu hồi ánh mắt, tôi vô thoáng qua.

Ánh mắt chạm phải người đàn ông không xa.

Lục Yến đứng trong bóng tối, đầu ngón tay có ánh đỏ của tàn thuốc.

Tây trang chỉnh tề, dáng người cao ráo.

Anh giơ tay rít một hơi thuốc.

Qua làn khói mờ, ánh mắt không cảm về phía tôi.

Khi ấy, hai tay tôi mỗi bên có một nam nhân viên phục vụ, một người rót rượu, một người đút hoa quả.

20

Đang sững sờ.

Lục Yến dập tắt điếu thuốc, chậm rãi đi tới.

Nam phục vụ thấy thế không ổn, “Này, ta là ai , dữ quá.”

Tôi trong khoảnh khắc không biết giải thích thế nào.

Nam phục vụ vẫn không buông tha, “Có bọn em rồi mà còn không đủ, chị lại gọi thêm một người nữa à, chị gì đi chứ.”

Lục Yến nghiêng đầu, “Cậu thử gọi thêm một người nữa xem.”

Nam phục vụ sợ đến mức rụt cổ, không dám gì thêm.

Tôi ngượng ngùng đứng dậy, đầu hơi choáng, “Chúng ta về nhà đi…”

Lục Yến tôi như đang xem trò vui, “Lần này tôi ngủ đâu?”

“Yên tâm, không cần ngủ ở giữa.”

Anh tức đến bật , “Lại cho tôi nghỉ ngơi rồi, phải không?”

“…”

21

Mặt lạnh lùng, ngay sau đó nắm lấy cổ tay tôi, kéo về phía cửa.

Tôi vùng vẫy, cũng tức giận, thẳng, “Chỉ cho phép tìm , không cho phép tôi tìm niềm vui sao, cũng phải cho tôi phạm lỗi chứ.”

Hay cho câu phạm lỗi.

Anh nhíu mày, “Bạn nào cơ?”

“Người ta tắm xong đợi rồi!”

Điện thoại reo lên.

Lục Yến thuận tay nghe máy, đồng thời thanh toán hóa đơn giúp tôi, còn trả luôn tiền gọi nam phục vụ.

Anh thật tốt, thật hào phóng.

Cúp điện thoại xong, gửi thêm một tin nhắn, sau đó tôi, “Cái tính vô lý này của em ai dạy thế?”

Tôi ngồi vào xe, “Rốt cuộc là ai vô lý chứ!”

Lục Yến thầm thở dài, không muốn tranh cãi với tôi, “Em say rồi, đừng loạn nữa.”

Điện thoại lại reo.

Là trưởng phòng của tôi.

Tôi vừa nghe máy đã nghe giọng ông ta đầy bực tức, “Một tài liệu giao em đưa đến phòng 913, em mang đi đâu rồi? Đối tác còn đang chờ ở phòng họp, Tổng giám đốc Lục cũng giục rồi. Không muốn thì mai nghỉ việc đi!”

Tôi vốn đã không vui, lại uống rượu, lời không suy nghĩ, “Chỉ biết đẩy trách nhiệm, đổ việc cho người khác, đồ rùa rụt cổ! Rõ ràng ông bảo tôi đưa đến 319…”

Nói xong, tôi ngừng lại.

Hình như đã hiểu lầm gì đó.

Đầu dây bên kia rõ ràng ngơ ngác, “Giang Hà, giỏi lắm, giao việc, lại còn thái độ thế này. Tôi mà là Tổng giám đốc Lục, tôi đuổi việc ngay lập tức!”

Tôi bốc đồng , “Anh ấy đang ngồi bên cạnh đây, ông với ấy đi.”

“…”

Tôi bật loa ngoài.

Đầu tôi choáng váng, tựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người bên cạnh giọng trầm ấm, rất dễ nghe.

Mơ màng, như đang trong mơ.

Chỉ nghe : “Ông mà còn chuyện kiểu đó với ấy nữa, tôi xem ông dọn đồ nghỉ việc thế nào.”

 

22

Trời đổ mưa.

Khi tỉnh lại, đã về đến nhà.

Tôi không mở mắt, Lục Yến cũng không gọi tôi dậy.

Anh vòng tay ôm lấy tôi, bế lên.

Ngực ấm áp, mang theo hơi nước.

Tôi không kìm mở mắt he hé.

Lặng lẽ , bỗng nhớ đến hình ảnh thời trung học.

Trong căng tin, trên sân vận , thậm chí là lúc lướt qua nhau ở tiệm tạp hóa.

Những điều đó khiến tôi ghi nhớ rất nhiều năm.

Có lẽ ánh mắt tôi quá nóng bỏng, như đang xuyên qua để một người khác.

Lục Yến bất ngờ dừng bước.

Cúi đầu.

“Em đang ai.”

Mặt tôi đỏ bừng, khẽ , “Người em thích.”

Đầu ngón tay đặt trên eo tôi khẽ siết chặt.

Ánh mắt Lục Yến lạnh lùng, có lẽ nhớ đến lá thư tôi từng tìm kiếm.

Anh đặt tôi xuống giường, giữ lấy cằm tôi, ép tôi thẳng vào .

“Giang Hà.”

“Ừm.”

“Nhìn cho rõ.” Anh trầm giọng, “Tôi không phải là người đó.”

23

Ký ức của tôi về cơn say rượu đứt đoạn.

Lục Yến dậy sớm hơn tôi nửa tiếng.

Ai việc của người nấy, rửa mặt, thay quần áo.

Không ai mở lời trước.

Cảm giác giống như đang chiến tranh lạnh .

Tôi hỏi chuyện quan trọng, “Tài liệu tối qua giao nhầm rồi thì sao? Quan trọng không?”

Lục Yến đang thắt cà vạt, dưới ánh sáng ban mai, khuôn mặt trông càng đẹp hơn.

Có những người, chỉ cần đứng đó cũng đủ để mang lại giá trị cảm .

Anh , “Là bản kế hoạch quảng bá dự án, không sao cả.”

Tôi nhẹ nhõm.

Lục Yến tôi một cái, “Không còn chuyện gì muốn nữa à?”

Nhớ lại tối qua vì hiểu lầm mà khiến mọi thứ trở nên khó xử.

Tôi lắc đầu định rời đi, “Hết rồi.”

Khi lướt qua , cánh tay tôi bị giữ lại trong giây lát.

Anh thở dài, , “Trong thời gian hôn nhân, tôi sẽ không bất cứ điều gì có lỗi với em.”

Tôi mất vài giây để phản ứng, sợ nhắc đến chuyện tôi gọi nam phục vụ, “Biết rồi, tôi xuống lầu trước đây.”

Lục Yến không để tôi đi, nghĩ tôi vẫn còn giận, “Thật sự không có .”

Ánh mắt đen thẫm.

Giọng điệu như đang dỗ dành.

Tâm trí tôi chậm lại, bất giác có chút ghen tị với đã chiếm trọn tuổi thanh xuân của .

Con người này vừa ôn hòa lại vừa dịu dàng, vừa ân cần lại vừa kìm nén.

Yêu chắc là một điều khiến người ta nở hoa trong lòng.

“Anh đang giải thích với tôi à?”

Lục Yến khựng lại, cũng hỏi, “Em nghĩ sao?”

“…”

Không ai thêm lời nào.

Anh vẫn tôi, không biết đang nghĩ gì.

Tôi đứng không yên, cũng hỏi lại, “Anh đang nghĩ gì?”

Lục Yến dựa vào tủ quần áo, khóe môi thoáng cong lên, “Nghĩ xem em có phải cứ say rượu là thích hôn người khác không.”

?

24

Tôi tối qua không có hôn mà?

Trưởng phòng Triệu Văn dường như biết điều gì đó không ổn.

Hôm nay ân cần hỏi han, còn mang hai ly đồ uống nóng đến xin lỗi tôi.

Tôi không muốn để ý, cả ngày nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc tôi đã hôn Lục Yến lúc nào.

Tối hôm đó, có tiệc xã giao.

Đối tác mời cơm.

Tôi tham gia dự án, đương nhiên cũng mời.

Lục Yến đến muộn.

Vừa hay ngồi cạnh tôi.

Triệu Văn khéo léo, mượn cớ uống rượu để tạo quan hệ với tôi.

Đối tác trêu, hỏi ta có phải thích tôi không, nên mới ân cần như .

Triệu Văn liên tục lắc đầu, liếc Lục Yến, “Tiểu Giang đã có trai rồi.”

Tôi ngẩn ra, không muốn bị hiểu lầm thêm, giải thích, “Không có, tôi độc thân.”

Lời vừa dứt.

Bàn ăn im lặng nửa giây.

Sau đó tiếng lại rộn rã.

Đối tác góp lời, “Bây giờ người trẻ tập trung sự nghiệp, kết hôn muộn là chuyện thường. Nhưng Tổng giám đốc Lục, phải nhanh lên, sắp ba mươi rồi, hôm nào tôi giới thiệu con tôi cho nhé.”

Lục Yến từ đầu đến cuối không có phản ứng gì, chỉ nhẹ, “Xin lỗi, tôi kết hôn rồi.”

25

Trong khoảnh khắc, có người ngạc nhiên, có người ngơ ngác.

Triệu Văn thuộc loại sau, ánh mắt tôi thay đổi liên tục.

Cuối cùng trở thành khinh thường.

Hôn nhân thỏa thuận, chúng tôi ngầm hiểu với nhau rằng không công khai.

Giờ đây, có gì đó không đúng.

Mà lại không là gì.

Tôi lén sang bên cạnh, dùng điện thoại nhắn tin cho .

【Tổng giám đốc Lục, có ý gì?】

Màn hình sáng lên, Lục Yến liếc qua điện thoại.

Nhưng không có ý định mở ra.

Tôi sốt ruột, đầu gối khẽ chạm vào .

Lục Yến cuối cùng cũng rộng lượng trả lời.

【Không muốn quen con ông ấy.】

Thì ra là .

Tôi cụp mắt xuống, 【Được rồi.】

Ngay sau đó, một tin nhắn mới bật lên.

Lục Yến , 【Tôi đã kết hôn, người độc thân đừng chuyện với tôi.】

Người này thật kỳ lạ.

26

Bữa tiệc đó tôi ăn trong im lặng đặc biệt.

Xong việc tôi đi vệ sinh.

Nửa đường gặp học cấp ba.

Cùng đi ra cửa khách sạn, vui vẻ một hồi.

Chiếc xe sang đậu bên lề đường như chờ đợi đã mất kiên nhẫn.

Bấm còi một cái.

Cuối cùng tôi chào tạm biệt học cũ.

Nhanh chóng chui vào xe.

Lục Yến ra ngoài cửa sổ, giọng nhạt nhẽo, “Vui thế?”

Tôi đang nhắn tin với thân, kể rằng vừa gặp chàng ấy thích hồi cấp ba.

Lúc này tùy tiện gật đầu, “Ừ, học cấp ba.”

“Chính là người mà em viết thư cho?”

Đầu ngón tay tôi khựng lại, “Không phải ta, sao thế.”

Lục Yến không có biểu cảm gì, “Ngoại tính là vi phạm hợp đồng, em biết chứ?”

Tôi lại gật đầu, “Biết mà.”

Lục Yến không gì thêm.

Im lặng thật lâu.

Giữa chừng.

Anh đột nhiên hỏi, “Em lấy tôi, là vì tôi giống người em thích à?”

Tôi như bị đông cứng, giống cũng không đúng, không giống cũng không đúng.

Tôi có một suy nghĩ táo bạo, “Lục Yến.”

“Sao?”

“Anh có phải đang ghen không?”

Lục Yến như nghe điều gì thú vị lắm.

“Tùy tiện hỏi thôi.”

Anh không tôi, ánh mắt rơi vào ngoài cửa sổ.

Giọng điệu hờ hững.

Mọi thứ đều rõ ràng.

Tôi tự mình mất mặt.

Buổi tối.

Lại chung chăn chung gối, không xảy ra chuyện gì.

Giờ tôi rất yên tâm về Lục Yến.

Lúc mơ màng sắp ngủ.

Má tôi bị người ta xoa xoa.

Tôi nhíu mày mở mắt.

Lục Yến chống tay, tôi hỏi, “Tôi không hiểu, em chuyện với ta sao lại vui như .”

“…”

27

Tôi có chút không hiểu.

“Anh sao thế?”

Lục Yến trông có vẻ hơi bực bội.

Chỉ vài giây sau, tắt đèn.

“Không sao, ngủ đi.”

Đêm dài, mộng nhiều.

Tối đó, tôi lại mơ thấy Lục Yến.

Mơ thấy lần đầu tiên chúng tôi giao tiếp.

Kỳ thi cuối kỳ, lớp tôi là phòng thi của .

Anh ngồi đúng chỗ của tôi.

Tôi cố ý để cuốn sách ghi tên mình trên bàn.

Đợi thi xong, tôi chạy nhanh về lớp.

Quả nhiên, cuốn sách cất gọn vào hộc bàn.

Chắc đã biết tên tôi rồi nhỉ.

Trong lớp rất ồn ào.

Lục Yến như vừa ngủ dậy, ánh mắt lười biếng, từ từ đứng lên.

Không biết tôi không.

Anh hỏi, “Em để cái gì đây, thơm ?”

Tôi nhớ ra, “Là túi thơm ngải cứu.”

Tôi khựng lại một chút, gần đây tôi khó ngủ, buổi trưa dùng túi thơm này để dễ ngủ hơn. Vội vàng giải thích, “Là để dễ ngủ, không ảnh hưởng đến việc thi của chứ?”

Lục Yến nhẹ, xoa xoa cổ cứng đờ, “Không sao.”

Nói xong, đứng ngoài cửa gọi đi.

Lướt qua nhau, không một lời nào khác.

Trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại những gì .

Ánh mắt tôi dừng lại trên hành lang, góc nghiêng khi với .

Như cảm nhận ánh , nghiêng đầu lại.

Tôi hoảng loạn cúi đầu.

Tiếng chuyện bên tai lờ mờ ngắt quãng.

Có người hỏi, “Tề Tư Na cũng thi xong rồi nhỉ, sao Lục không đi đợi ấy, cẩn thận lại cãi nhau đấy.”

Lục Yến giọng nhạt nhẽo, “Chia tay rồi.”

“Ôi trời, ai đề nghị ?”

“…”

Tiếng bước chân dần xa.

Tôi vốn không phải kiểu người chủ , mãnh liệt.

Mẹ , nếu một chàng trai thích , ta sẽ chủ .

Đời người rất dài.

Lúc ấy, học hành quan trọng hơn tất cả.

Nhiều chuyện không đáng nhắc tới.

Tôi đứng đó, trời vừa mưa xong, mùi gạch ẩm hòa lẫn hương hoa nhài.

Chỉ cảm thấy mơ hồ, khó chịu, ngực như bị đè nén.

Khi tỉnh dậy, trời còn chưa sáng.

Bên tai là hơi thở đều đặn.

Người mà trong mơ tôi chưa từng mấy câu.

Giờ đây lại nằm bên cạnh tôi.

Tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu, dưới ánh sáng lờ mờ, ngắm gương mặt nghiêng của .

Người trong mơ của là ai?

28

Tôi và Lục Yến có lịch việc khác nhau.

Nên hôm sau không cùng đến công ty.

Vừa ngồi vào bàn việc, tôi cảm giác ai đó đang lén mình.

Hỏi đồng nghiệp thân thiết, mới biết sáng nay trong công ty lan truyền chuyện tôi chen chân vào cuộc hôn nhân của sếp.

Không cần nghĩ cũng biết là ai tung tin.

Chưa kịp tìm ta, Triệu Văn đã tìm đến tôi trước, ném mạnh một tập tài liệu lên bàn.

“Tự xem đi, nếu không phát hiện kịp, công ty vì mà phải bồi thường bao nhiêu tiền?”

“Dữ liệu này không phải tôi .”

“Không phải thì là ai? Tự suy nghĩ đi, lát nữa giải thích với quản lý thế nào.”

Tôi mơ hồ trong giây lát, cũng tự nghi ngờ bản thân.

Xem kỹ tài liệu một hồi, tôi ngẩng đầu.

“Dự án này là do trực tiếp phụ trách, giờ xảy ra vấn đề, lại đổ lên đầu tôi, Triệu, không hợp lý đâu.”

Triệu Văn lạnh, đánh giá tôi từ đầu đến chân, “Cô vào công ty bao lâu rồi, không ngờ còn thích ông chủ, nhân của người ta, giờ còn ra vẻ nữa chứ?”

Giọng ta không nhỏ.

Thu hút không ít ánh mắt xung quanh.

Tôi không muốn để đồng nghiệp biết chuyện tôi đã kết hôn, vì sau này nếu ly hôn sẽ rất khó giải thích.

Giờ chỉ có thể không thừa nhận, “Ai tôi thích ấy? Tôi và Tổng giám đốc Lục không có quan hệ gì cả.”

Tôi , “Còn chuyện của dự án này, dù có ầm lên đến chỗ Tổng giám đốc Lục, tôi cũng không đời nào gánh thay !”

Lời vừa dứt.

Ngay sau đó.

“Đang chuyện gì .”

Giọng quen thuộc vang lên.

Lục Yến đứng ngay trước cửa văn phòng.

Tôi lập tức căng thẳng.

Anh đến từ lúc nào? Đã nghe bao nhiêu?

Triệu Văn phản ứng trước, gượng gạo, “Tổng giám đốc Lục, tôi với đồng nghiệp thôi.”

Lục Yến bước tới, tùy ý lật xem tập tài liệu có vấn đề.

“Tôi với Giang quả thật không có quan hệ gì.” Anh không tôi, “Lát nữa họp bỏ phiếu.”

— Bỏ phiếu sa thải.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...