Ánh mắt Thôi Chiêu khựng lại, dừng mãi trên người ta.Trưởng công chúa cũng đã nổi hứng, vừa hay tuyết tạnh, trên núi có một bãi đua ngựa rất lớn. Thật ra trước đây kỵ thuật của ta cũng bình thường, ra cũng lạ, gần đây Chu Cố Đường giục ta mỗi ngày phải chăm chỉ luyện tập cưỡi ngựa, là có thể tăng cường thể lực.Không ngờ bây giờ lại đúng dịp.Bãi đua ngựa rộng lớn, mây mù bao phủ.Chạy ngựa ở nơi này thật sự không phải chuyện khó, chỉ là thỉnh thoảng gặp khe suối có nước tuyết, cần phải nhẹ nhàng vượt qua. Chạy xong một vòng trở về, vừa hay dừng lại trước mặt Thôi Chiêu.Hắn nhặt chiếc ruy băng buộc tóc không cẩn thận bị rơi của ta, đè nén trái tim đang đập liên hồi, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.Ta đã xuống ngựa, thị quan bên cạnh dắt ngựa đi.Thôi Chiêu nghẹn ngào, khàn giọng :"Ta chưa từng nghĩ một tiểu thư khuê các như nàng, lại biết cưỡi ngựa."Ta im lặng một lúc, mới : "Mùa xuân năm Nguyên Trinh thứ tám, trong lễ đội mũ của chàng, chàng , chàng thích nữ tử biết cưỡi ngựa."Thôi Chiêu lúc nhỏ không ở Thượng Kinh, mãi đến lễ đội mũ, hắn mới hồi kinh. Ta mới thật sự lần đầu tiên thấy dáng vẻ trưởng thành của hắn.Tuấn tú nho nhã, hành xử phóng khoáng.Đây chính là vị hôn phu mà ta đã mong đợi suốt mười mấy năm.Ta hành xử luôn theo khuôn phép, lại trằn trọc trăm lần, cuối cùng sau khi lễ thành mới có thể chuyện với hắn.Đó là câu táo bạo nhất trong cuộc đời ta, ta lấy hết dũng khí hỏi hắn: "Thôi công tử, chàng thích nữ tử như thế nào?"Ta biết cầm kỳ thi họa, ta đã Thôi gia công nhận. Ta biết rất nhiều thứ.Ta không ngờ, hắn chỉ lơ đãng liếc ta một cái, , hắn thích nương biết cưỡi ngựa.Mặc dù đáp án có hơi kỳ lạ, cũng không phải là chuyện khó. Ta tin tưởng rằng, ta có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để đạt hạnh phúc.Ta vẻ mặt ngẩn ngơ của Thôi Chiêu, mới thầm hiểu ra.Thôi Chiêu lúc đó chỉ là thuận miệng ra.Hắn chỉ một đáp án, dễ khiến ta khó xử nhất.Thôi Chiêu trong khoảnh khắc đã hiểu, rốt cuộc hắn đã phụ lòng một thiếu nữ, mười mấy năm vui vẻ như thế nào. Cho dù hắn có tiến cử ta với Trưởng công chúa, cố gắng khôi phục danh tiếng cho ta, cũng không thể cứu vãn .Những niềm vui này, sẽ không còn nữa.Sau này sẽ không bao giờ có nữa.Hắn khó chịu đến mức không đứng dậy nổi, hắn trái với tổ huấn, không đi theo con đường quan đã sắp đặt; hắn chán ghét sự ràng buộc, không muốn cưới người vợ đã sắp đặt sẵn trong nhà.Hắn khao khát lập công, không thích ở lại Thượng Kinh, muốn đến Tây Bắc tòng quân.Hắn cho rằng mình đúng.Nhưng đời người dài đằng đẵng, ngươi thật sự có thể nắm bắt mọi thứ sao?16Ta khiến Trưởng công chúa nhớ lại dáng vẻ của bà khi còn trẻ, bà thậm chí còn tự tay lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cho ta."Ôn nhu đoan trang, có tầm , kiên cường bất khuất. Nữ học mà ta sáng lập, muốn dưỡng ra con Đại Ngụy vốn dĩ phải có dáng vẻ như ."Chỉ mười hai chữ này, lại khiến đầu ngón tay ta run rẩy.Đây là thời đại mà danh tiếng có thể ảnh hưởng đến cả đời người phụ nữ, lời phán xét của Trưởng công chúa đối với ta, đủ để xóa sạch vết nhơ bị từ hôn trên người ta."Một đứa trẻ như con, chủ mẫu Thôi gia dư sức. Con vốn nên cùng Chiêu nhi gọi ta một tiếng mẫu." Ánh mắt Trưởng công chúa quét qua dáng vẻ thất hồn lạc phách của Thôi Chiêu, thở dài, "Nhưng, tuổi trẻ nông nổi, chưa kịp hiểu cái tốt của con."Lúc ấy tuổi trẻ ngông cuồng, ai biết quyết định sai lầm đã , không còn cơ hội sửa chữa.Trưởng công chúa : "Hay là ta nhận con đồ đệ nhé? Cầm nghệ của ta vẫn chưa tìm người truyền thừa."Ta ngẩng đầu kinh ngạc, thấy ánh mắt sáng suốt, thấu hiểu của Trưởng công chúa.Bà thật sự thích ta, cũng thương xót cho hoàn cảnh của ta.
Bạn thấy sao?