Giang Chiếu Tuyết – Chương 4

Tỳ nữ trở về, khóc lớn một trận vì cảm thấy nhục nhã bất công thay ta.Ta tưởng Chu Cố Đường sẽ không ý đến chuyện như , ta không ngờ, hắn ở trên đài cao đối diện Thừa Đức Lâu, đặt một chiếc đèn lồng rất lớn.Khoảnh khắc thấy chiếc đèn, ta suýt chút nữa muốn khóc.Trên mặt đèn in bức "Tẩy Binh Đồ" của ta, ánh nến bên trong chiếu sáng, dường như những thiên binh thiên tướng kia đều sống như thật. Kim qua thiết mã, ý chí mười phần.Tất cả mọi người đều có thể thấy tranh của ta, đây chính là điều Chu Cố Đường muốn .Phàm là người qua đường, không ai không nghiêng đầu dừng lại ngắm .Trong Thừa Đức Lâu căn bản không có ai vào, quản sự tức giận đến mức nhảy dựng lên.Vương tôn công tử lần lượt chạy đến hỏi giá, ông lão trông đèn lồng trên đài cao, miệng cong lên: "Đệ nhất đẳng họa công, đệ nhất đẳng hoa đăng, tranh của tiểu thư nhà ta trân quý, nếu không phải quan tâm đến chiến sự Tây Bắc, cũng sẽ không dễ dàng để lọt ra ngoài, phàm là tiền thu , đều quyên góp cho Tây Bắc quân.""Ra giá một vạn lượng, thấp hơn không bán!"Đám đông xôn xao.Tiểu thư nhà ai vẽ bức tranh quyết đoán sát như ?Tiểu thư nhà ai tranh lại ra giá một vạn lượng?Lão đầu vừa dứt lời, đám vương tôn công tử kia lại không gì, đều về phía thanh niên áo lam ở giữa.Như vầng trăng xanh trên trời.Hắn đã im lặng thưởng thức đèn lồng từ lâu, từng nét vẽ đều hợp ý, chỉ cảm thấy có niềm vui sướng tràn ngập trong tim, đặc biệt là khi nghe người vẽ là nữ tử.Như tất cả những khởi đầu của mối lương duyên trời định."Bức tranh này Thanh Hà Thôi thị muốn." Thôi Chiêu rũ mắt, "Không biết người vẽ là tiểu thư nhà nào, Thôi Chiêu muốn gặp mặt một lần."9Ta không ngờ Thôi Chiêu sẽ thích bức tranh này.Nhưng bức tranh này vốn dĩ là vẽ cho hắn.Thôi Chiêu tuy là đích trưởng tử của Thanh Hà Thôi thị, từ nhỏ đã theo sư phụ đi du lịch khắp nơi, đã từng học ở các thư viện ở Giang Nam và Tây Bắc, thời gian ở Thượng Kinh không nhiều.Hai năm nay càng phải đến Tây Bắc quân rèn luyện.Đao thương không có mắt, Thôi gia lão thái quân vì chuyện này đã khóc rất nhiều lần, vội vàng đợi ta cập kê rồi thành thân với hắn, để trái tim phiêu bạt của Thôi Chiêu ổn định lại mới tốt.Nhưng ta cảm thấy, hành quân đánh trận cũng không có gì không tốt.Những quy tắc của Thượng Kinh chưa từng trói buộc Thôi Chiêu, hắn là người ôn nhuận mà tự do.Ta trái ý Thôi gia, hao phí mấy tháng, mới vẽ ra một bức "Tẩy Binh Đồ".Chúc hắn sớm ngày như thiên binh khải hoàn, đắc ý sở nguyện.Nhưng ta không ngờ, ta lại đợi thư từ hôn của hắn trước. Bức tranh này không thể gửi đi, quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn đến tay hắn.Lão đầu trên đài cao đã chỉ cho Thôi Chiêu hướng đi của ta.May mắn ta đeo mạng che mặt, xoay người liền mang theo tỳ nữ vội vàng rời đi.Đến nước này, hà tất phải gặp nhau, chỉ tăng thêm phiền phức  mà thôi.Ta vừa bước lên cầu đá, đã bị Thôi Chiêu gọi lại từ phía sau, ta chần chừ không chịu quay đầu.Thôi Chiêu mười tuổi đã dám đi sứ, lúc này giọng lại khàn khàn, hắn : "Tại hạ, Thanh Hà Thôi Chiêu, dám hỏi nương là tiểu thư phủ thượng nhà nào?"—— Không biết nương, đã có hôn phối chưa?Đây mới là điều hắn thật sự muốn hỏi.Ta biết không thể trốn tránh, chỉ có thể quay người lại.Đúng lúc người bán hàng rong gánh đèn lồng đi ngang qua ta, mạng che mặt bị góc cạnh trên đèn lồng vô cuốn đi.Gió đông thổi nở ngàn hoa, càng thổi rụng xuống, tựa mưa sao sa.Chỉ là chuyện trong nháy mắt, ta thấy sự kinh diễm trong mắt Thôi Chiêu, theo ánh đèn rực rỡ rời đi, lại lặng lẽ biến thành kinh ngạc.---Ta thu tay vào trong tay áo, khẽ : "Thôi công tử, đã lâu không gặp."Cả đời Thôi Chiêu ghét nhất là quy củ.Hắn chưa từng nghĩ rằng vận mệnh lại trêu hắn đến .Hắn không thể ngờ, bức tranh khiến hắn nhất kiến chung , lại là tác phẩm của vị hôn thê mà hắn đã từ hôn.Hắn im lặng một lúc, rồi : "Nghe trước đây nữ học đều đặt tranh ở Thừa Đức Lâu, không hiểu sao năm nay lại có thay đổi."Ta bình tĩnh hắn: "Không phải thay đổi của nữ học, mà là thay đổi của ta.""Từ sau khi bị từ hôn, ta không thể vào nữ học, tranh cũng không thể vào Thừa Đức Lâu, nên mới phải dùng hạ sách này."Thôi Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin. Từ nhỏ hắn đã du ngoạn bốn phương, chưa từng nghĩ rằng ở Thượng Kinh, chỉ một câu từ hôn của hắn lại có thể phong tỏa mọi đường lui của ta.Ta gần như cố kìm nước mắt:"Ước hẹn từ thuở ấu thơ, vốn không phải điều chàng muốn, ta hiểu. Một nữ tử như ta, không phải người chàng thích, ta biết.""Nhưng Thôi Chiêu, chàng có từng nghĩ, ta phải sao đây?"Nghe đồn Thôi gia tử, lòng ôm thiên hạ, lập công lao không đếm xuể.Chỉ là hắn.Chưa từng thương xót ta. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...