16
Hoàng đế Tống Hoài Cẩn nghe xong, khuôn mặt hiện rõ vẻ tức giận, ánh mắt ta cũng trở nên dò xét hơn.
Ta cung nữ kia, rồi quay về phía hoàng đế, quỳ xuống không đứng dậy:
"Hoàng thượng, cung nữ này mới đến Phượng Tê cung không lâu, thần thiếp chưa gặp qua nàng. Nghe Tử Trúc , trước đây nàng từng hầu hạ Lệnh quý nhân, mà Lệnh quý nhân lại là thân biểu muội của Quý phi nương nương. Việc liên quan đến danh dự của thần thiếp, tất nhiên thần thiếp phải điều tra kỹ lưỡng. Cầu xin hoàng thượng cho người lục soát phòng của tiểu cung nữ này, chắc chắn sẽ tìm thấy bằng chứng, để minh oan cho thần thiếp.”
Lúc này, ta quỳ trên mặt đất, tóc tai hơi loạn. Nước mắt không tiếng chảy xuống, đôi mắt như hồ thu, toàn thân giống như đóa hoa nhỏ bị sóng đánh, gấp gáp cần một chỗ dựa.
Hoàng đế dáng vẻ của ta, ánh mắt lập tức hiện lên sự mềm lòng.
Ta biết, hắn rất thích cảm giác dựa vào như thế này. Điều đó khiến cho một người quen đứng trên cao như hắn cảm thấy thỏa mãn.
Đúng , hắn là một vị hoàng đế, trước hết, hắn là một nam nhân.
Một nam nhân cần nữ nhân sùng bái.
Lúc này, Thái hậu vội vàng đến, thấy ta quỳ dưới đất, liền kéo ta đứng dậy.
Bà hoàng đế, miệng đầy những lời oán giận.
Bà rằng gần đây ngày nào ta cũng đến cung của bà luyện chữ, đọc sách, hận không thể ở lại trong cung Thái hậu, nơi nào có thời gian rảnh lén gặp nam nhân?
Chẳng mấy chốc, vài cung nhân đã lục soát phòng của tiểu cung nữ, tìm thấy vài lá thư và mấy trăm lạng bạc.
Trong thư viết cách thế nào để hãm ta, sao để lấy trộm khăn tay của ta rồi đưa cho Tạ Yến Chi.
Dưới đáy mấy trăm lạng bạc có khắc một chữ nhỏ "Từ".
Đó là ngân lượng của Từ phủ.
Tiểu cung nữ thấy cảnh này, lập tức không thể tin mà ta.
Sau đó nàng ta vội quỳ xuống, kéo lấy tà áo của Quý phi Từ Nguyệt Diêu, cầu xin quý phi cứu nàng ta.
Trong mắt quý phi lúc này thoáng hiện lên chút hoảng loạn.
Và ngay giây tiếp theo, nàng ta chằm chằm vào ta, khuôn mặt hiện lên vẻ phức tạp, từ từ cất lời:
"Hoàng thượng, chuyện này phải thận trọng. Sao không gọi Tạ Yến Chi đến để đối chất với hoàng hậu nương nương? Như , hai người có tư hay không, sẽ rõ ngay thôi."
---
17
Hoàng đế cuối cùng cũng đồng ý.
Tạ Yến Chi rất nhanh đã đến Phượng Tê cung.
Hắn ta, đáy mắt toàn là đạm bạc lạnh lẽo, thậm chí còn ẩn chứa chút sát ý.
Ta ngồi bình tĩnh, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Hắn quỳ xuống không đứng dậy, rằng ta và hắn vốn là thanh mai trúc mã, sau khi biết ta vào cung, hắn đã cắt đứt cảm với ta.
Mà ta, lại thường xuyên như có như không mà tiếp tục câu dẫn hắn.
Thậm chí lần này vào cung, ta còn muốn nối lại xưa với hắn.
Hắn tự nhận mình có tội, dù phải hy sinh mạng sống, hắn cũng thề sẽ bảo vệ danh dự của hoàng đế.
Ta màn diễn xuất tài của hắn, khóe miệng khẽ nở một nụ khó phát hiện.
Ban đầu ta định chờ quý phi hạ đài, rồi mới tính sổ với Tạ Yến Chi. Nhưng hắn quá vội vàng đi tìm cái chec, ta chỉ đành chiều theo ý hắn.
Ta liếc hắn một cái, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Vì nữ nhân hắn , ta phải trở thành vật bồi táng sao?
Này không công bằng.
Thực không công bằng.
Ta giả vờ hoảng sợ, mở miệng:
“Gia phong của Tạ công tử là thế này sao? Chính là vô duyên vô cớ ngậm m.á.u phun người? Chẳng lẽ sau khi phụ thân ta từ quan, nhà họ Thẩm có thể bị người ta tùy ý khinh nhục sao? Bản cung chưa từng là thanh mai trúc mã với Tạ công tử, gì có chuyện hai bên nhau từ bé? Nhưng bản cung biết, người trong lòng Tạ công tử, không phải là bản cung, mà là một người khác."
Nói xong, trên mặt quý phi và Tạ Yến Chi đồng loạt hiện lên vẻ khác thường.
Ta sớm đã biết chuyện bí mật sâu thẳm nhất trong lòng Tạ Yến Chi.
Tất nhiên, đó là điều hắn từng với ta khi ép ta uống hồng hoa ở kiếp trước.
Nhìn thấy hai người họ có phần hoảng hốt, lòng ta vô cùng sảng khoái, đã đến lúc đẩy ngọn lửa này bùng cháy dữ dội hơn rồi.
“Hôm nay thấy Tạ công tử, bỗng nhiên ta nhớ đến lời đồn trước đây. Nghe trong lòng Tạ công tử, người duy nhất mà ngươi thật sự chính là quý phi nương nương.”
Bạn thấy sao?