Giẫm Đạp Cặn Bã [...] – Chương 6

11

Khi cung nữ của Quý phi ngang nhiên đẩy cửa Phượng Tê cung, ta đang trang điểm.

Mái tóc dài rủ xuống sàn, cửa sổ nhỏ khép hờ, một làn gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc bay lên theo gió.

Ta mặc một chiếc áo dài mỏng màu ánh trăng, chân trần, đẹp như một bức tranh.

Nàng ta ta, trong mắt đầy sự ghen tị cùng phẫn nộ, đôi tay khẽ run lên.

Ta cũng không cầu nàng ta hành lễ, chỉ chân trần bước qua nàng ta, rồi chuẩn bị món vải mà hoàng đế thích.

Ta dịu dàng nhặt từng trái vải căng mọng, bóc vỏ ra, quả vải trong suốt lấp lánh thật sự người ta vui thích.

Nhưng ngay giây sau, đĩa vải vừa bóc sạch bị đẩy xuống đất, rơi vãi khắp nơi.

Ta tức khắc luống cuống, đầy vẻ xót xa, quỳ xuống nhặt từng quả.

Đường đường là một hoàng hậu, thế lại quỳ xuống nhặt vải?

Tất nhiên, ta cố ý .

Còn cung nữ bên cạnh đã bị cung nữ của Quý phi giữ chặt, họ cúi đầu, không dám xấu mặt.

Ta chân trần quỳ trên sàn, chiếc áo ngoài vừa vặn trượt xuống, lộ ra chiếc xương quai xanh xinh đẹp, cùng với—

Vết bầm không thể trên cổ.

Nhìn thấy điều đó, Từ Nguyệt Nhiêu lập tức nổi giận đùng đùng.

Nàng ta tiến lên trước, bóp chặt cổ ta, đôi mắt đỏ rực.

Ta chỉ nàng ta, sợ hãi rơi nước mắt, không một lời.

Ngược lại, nàng ta bật giận dữ, thấy ta run rẩy sợ hãi, nàng ta càng tức giận:

“Hừ, đừng có mà giả vờ nữa, bổn cung ghét nhất loại tinh giả tạo này! Giả ngây thơ hòng lấy lòng hoàng thượng ư? Hoàng hậu thì sao? Ngươi cũng chỉ là thứ mới lạ nhất thời của hắn mà thôi! Hắn từng , “nguyện uyên ương không tiên”, cũng thề rằng đời này chỉ mình ta. Ta muốn xem, hôm nay khi Tống Hoài Cẩn không ở đây, còn ai bảo vệ ngươi?”

Ngay sau đó, nàng ta giáng thẳng một cái tát vào mặt ta, làn da trắng như tuyết lập tức in hằn năm dấu ngón tay đỏ chói.

Tất cả cung nữ đều kinh hãi, không dám thở mạnh.

Xông vào cung của hoàng hậu đã là quá đáng, mà còn dám đánh hoàng hậu...

Đây không chỉ là ương ngạnh kiêu ngạo, mà là tội tru di cả gia tộc.

Giây tiếp theo, một cái tát khác sắp giáng xuống, ta nhắm chặt mắt.

Trong lòng lại âm thầm tính toán, sắp rồi, sắp đến rồi...

Quả nhiên, một bàn tay ngăn nàng ta lại.

 

12

Một bóng dáng màu vàng tươi trước mắt, hoàng đế nắm chặt cổ tay nàng ta, trên mặt hiện rõ bảy phần tức giận:

“Quý phi, nàng ấy là hoàng hậu của trẫm! Sao ngươi dám lộng quyền như ?!”

Quý phi trừng mắt hoàng đế, khi thấy hắn kiên quyết bảo vệ ta, nước mắt nàng ta đột ngột rơi xuống, rồi dần dần suy sụp.

Nàng ta buông tay, ủ rũ xoay người, khí thế ban đầu khi mới đến giờ đã tan biến hoàn toàn.

Hoàng đế ta, lo lắng nâng mặt ta lên, hỏi xem ta có bị thương không.

Ta nhào vào lòng hắn, những giọt nước mắt to tròn rơi xuống mặt hắn, ta cắn chặt môi dưới.

Cuối cùng, ta nắm lấy vạt áo của hắn, giọng nhẹ nhàng nghẹn ngào, yếu ớt gọi hắn là “Tống ca ca”.

Quả nhiên, ta cảm nhận cơ thể hắn đột nhiên có một sự kích .

Ánh mắt hắn, từ đau lòng, giờ đã pha lẫn chút ham muốn.

Quý phi nghe thấy ta gọi hoàng đế “Tống ca ca”, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại liền bốc hỏa.

Nàng ta không kìm hủy hết châu báu, ngọc ngà trong cung ta.

Những bức họa quý báu mà hoàng đế cất công tìm về cho ta, đều bị nàng ta xé tan tành.

Chưa kịp để hoàng đế và mọi người phản ứng, nàng ta đã để lại một câu: “Tống Hoài Cẩn, ngươi chỉ có thể là của ta”, rồi phẫn nộ rời khỏi Phượng Tê cung.

Còn ta, tay ôm đĩa vải nhặt lại dưới đất, chân trần quỳ dưới chân hắn, đau lòng mà rơi nước mắt:

“Tống ca ca, đều là do Vân Thư vô dụng, đến cả vải mà Tống ca ca thích nhất cũng không giữ nổi.”

Hắn thở dài một hơi, xoa đầu ta, rồi vừa bế ta lên vừa bất lực :

“Nàng đúng là đồ ngốc, thật khiến trẫm đau lòng. Nàng là hoàng hậu của trung cung, sao có thể để Quý phi đánh như ? Ủy khuất lớn thế này, nếu trẫm không có ở đây, chẳng lẽ nàng sẽ chịu đựng mãi sao?”

Ta hắn, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, rồi nhỏ nhẹ :

“Vân Thư chỉ biết, tỷ tỷ là người mà Tống ca ca thương nhất, nên dù có ủy khuất đến đâu, cũng không muốn khó Tống ca ca. Tống ca ca, xin đừng vì chuyện này mà trách tỷ tỷ, có không?”

Ta biết, điều hắn muốn chỉ là sự phục tùng của tất cả mọi người mà thôi.

Dù Quý phi lộng lẫy, từng là ánh sáng trong lòng hắn.

Nhưng bây giờ, hắn là hoàng đế của thiên hạ này, hắn tuyệt đối không cho phép một nữ nhân khiêu khích hắn.

Quả nhiên, hắn khẽ nhíu mày, ta với ánh mắt dịu dàng như nước:

“Quý phi bao giờ mới như Vân Thư hiểu chuyện thế này?”

Hắn đặt ta lên giường, vuốt ve gương mặt sưng tấy của ta, ôm ta thật chặt.

Sau đó, hắn kéo mạnh rèm xuống, nụ hôn nồng nhiệt phủ lên môi ta:

“Vân Thư, sinh cho trẫm một đứa con, không?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...