Giẫm Đạp Cặn Bã [...] – Chương 4

7

Tin đồn về việc Quý phi nương nương cậy sủng mà kiêu, ngay cả việc quan trọng như đến thỉnh an Hoàng hậu cũng không xuất hiện, nhanh chóng lan truyền khắp cung.

Thái hậu nghe , lập tức phái ma ma thân tín nhất bên mình đến thăm ta, còn ban cho ta các loại trâm phượng bằng trân châu, vàng ngọc quý giá để an ủi ta trước sự thất lễ của Quý phi.

Dù ta là Hoàng hậu, khi đối diện với ma ma đã hầu hạ Thái hậu suốt mấy chục năm, ta vẫn cung kính hành lễ.

Tất nhiên, lễ này là hành cho Thái hậu thấy.

Tình có là gì? Nếu có thể khiến người khác thực sự lo lắng cho mình, đó mới là sách lược cao minh nhất.

Quả nhiên, vài ngày sau, nhờ sự nhắc nhở của Thái hậu, Hoàng đế đã đến cung của ta dùng bữa tối.

Hắn giải thích với ta rằng hôm đó hắn nghe tin Quý phi bị trẹo chân, nhất thời hoảng hốt, nên mới để ta một mình suốt đêm.

Ta khẽ lắc đầu, ra hiệu cho hắn không cần bận tâm, rồi nhẹ nhàng gắp cho hắn một miếng gà nấu hạt dẻ, mỉm dịu dàng hắn.

Ta rõ ràng nhận thấy trong khoảnh khắc ấy, Hoàng đế hơi thất thần, ánh mắt hiện lên một tia kinh diễm.

Đó là điều tất nhiên.

Sau khi sống lại, nụ này ta đã tập luyện vô số lần.

Mỗi khi Hoàng đế không có ở đây, ta lại soi mình trong gương, tìm góc độ đẹp nhất và luyện nụ quyến rũ nhất.

Hôm nay, ta đặc biệt mặc bộ y phục giản dị, càng tôn lên vẻ thanh thuần đáng , khiến ai cũng thấy xót xa.

Người ta vẫn , "mưa dầm thấm đất". Một người chỉ cần có trái tim, thì sớm muộn gì cũng sẽ tước vũ khí đầu hàng trước rất nhiều những chi tiết nhỏ nhặt.

Ta đương nhiên là không vội, rốt cuộc có người so với ta càng vội hơn.

Quả nhiên, bữa tối còn chưa ăn xong, Quý phi nương nương lại đột nhiên phát bệnh tim.

Đại cung nữ của nàng quỳ trên đất, vừa khóc lóc vừa xin Hoàng đế đến xem hình của Quý phi, trong ánh mắt lại chẳng có chút khẩn cầu nào.

Rốt cuộc, cả nàng ta và Quý phi đều biết, Hoàng đế nhất định sẽ bỏ lại ta để đi gặp người mình thương nhất.

Hoàng đế liếc ta, trong ánh mắt có chút áy náy, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Ta lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe miệng hắn, bằng giọng dịu dàng:

"Quý phi nương nương thân thể không khỏe, Hoàng thượng mau đi xem một chút."

Hoàng đế không ngờ ta lại hiểu chuyện đến , trên mặt thoáng hiện chút ngượng ngùng.

Ánh mắt ta lại thêm phần tán thưởng, sau đó vỗ nhẹ vai ta, rồi theo cung nữ rời đi.

Trước khi hắn đi, ta cẩn thận khoác thêm áo choàng, nhắc rằng bên ngoài gió lớn, ta lo hắn sẽ nhiễm phong hàn.

Ta đứng rất gần, khi khoác áo choàng cho hắn, bàn tay nhỏ nhắn vô chạm vào lồng n.g.ự.c vững chắc của hắn, khiến tai ta ngay lập tức đỏ lên.

Ta nhanh chóng cúi đầu, giả vờ không dám , ta biết hắn đang ta, ánh mắt của hắn ngày càng nóng bỏng.

Ta vội nhắc hắn đi nhanh, kẻo để Quý phi chờ lâu.

Khi hắn bước đi, đột nhiên quay lại, ta một cái đầy ẩn ý.

Ngươi xem, con cá này không phải đã mắc câu?

---

8

 

Sau khi hoàng đế đến cung của Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu, suốt nửa tháng liền không còn ghé thăm Phượng Tê cung.

 

Quý phi Từ Nguyệt Nhiêu cũng chưa từng đến thỉnh an.  

 

Khi các phi tần đến thỉnh an, ánh mắt họ ta có ủy khuất, có đau lòng, có cảm khái.

 

Dĩ nhiên, cũng có người nhạo ta.  

 

Nhưng ta chỉ cùng họ ăn hạt dưa, trò chuyện chuyện nhà, lúc rảnh rỗi thì cùng họ thưởng hoa.  

 

Nhìn những bông hoa tươi thắm nở rộ trong ngự hoa viên, ta khẽ ngâm một câu thơ: "Hoa đẹp rồi cũng sẽ tàn".  

 

Hoa còn , huống chi con người?  

 

Chính thái độ thản nhiên của ta lại khiến Thái hậu càng thêm tán thưởng.  

 

Trong lòng bà, ta không chỉ là cháu họ của bà, mà còn là một hoàng hậu không dễ ghen tuông, thậm chí còn có thể hòa đồng với các phi tần khác.  

 

Đối diện với một quý phi ngang ngược như Từ Nguyệt Nhiêu, ta cũng không hề tranh cãi với nàng. Nghe tin nàng ta bị đau tim, ta còn cho thái y đến xem vài lần.  

 

Mặc dù, cả hậu cung đều biết nàng ta giả vờ.  

 

Cho nên, Thái hậu, dì của ta, càng thêm thích ta hơn.  

 

Mấy ngày trước, khi ta đến cung của bà thỉnh an, bà nắm lấy tay ta không buông, liên tục khen ngợi tiên đế có tầm xa.  

 

Đêm  nay, khi hoàng đế loan giá đến Phượng Tê cung, thấy rất nhiều đom đóm sáng lấp lánh.  

 

Đom đóm trong đêm tối, nhấp nháy, rực rỡ như những ngôi sao.  

 

Nghe thấy tiếng đàn bên trong, hoàng đế liền nhẹ nhàng đẩy cửa Phượng Tê cung.  

 

Hiện ra trước mắt hắn là cảnh ta đang múa dưới ánh đom đóm, trong khi Tử Trúc đang gảy đàn cho ta.  

 

Ta mặc một bộ áo lụa mỏng màu trắng như trăng, tóc búi kiểu tiên nữ Lạc Thần trong tranh, tay cầm một đóa hoa sen xanh, uyển chuyển dưới ánh trăng, giống như tiên nữ Hằng Nga.  

 

Hoàng đế ngây người.  

 

Hắn chăm dõi theo ta, dù ta đã sớm nhận ra sự hiện diện của hắn, vẫn giả vờ không thấy, chỉ mải mê trong điệu múa của mình.  

 

“Vũ thấp dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tẫn đào hoa phiến đế phong.”

 

Khi điệu múa kết thúc, hắn vỗ tay khen ngợi không ngớt.  

 

Mà ta, như một con chim sợ hãi, lập tức trở lại vẻ yếu đuối đáng thương, hoảng loạn cúi người hành lễ.  

 

Đúng lúc đó, búi tóc trên đầu ta rơi xuống, mái tóc đen dài buông xõa trên vai và cổ, càng nổi bật làn da trong veo mịn màng của ta.  

 

Hắn nhanh chóng bước đến bên cạnh ta, đem ta chặn ngang bế lên.

 

Ngửi thấy mùi hương hoa bách hợp trên người ta, ánh mắt hắn càng thêm nóng bỏng.  

 

Sau đó, hắn đóng cửa điện lại, các cung nữ hiểu ý mà lui ra.  

 

"Hoàng hậu, trẫm nợ nàng một đêm phòng."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...