VĂN ÁN
Ta sớm đã có người trong lòng một đạo thánh chỉ ban xuống, ta trở thành hoàng hậu.
Trước ngày tiến cung, người trong lòng mời ta ra phủ uống rượu, có lẽ muốn cùng ta gặp mặt lần cuối.
Ta uống xong chén rượu hoa đào do đích thân hắn đưa, lập tức hạ thân m.á.u chảy không ngừng.
Khuôn mặt trước đây tràn đầy thâm mà trong nháy mắt chỉ còn ác ý: “Ngươi tưởng ta thật sự ngươi sao? Chỉ khi ngươi không thể sinh nữa thì Nguyệt Nhi của ta mới có thể sủng ái nhất hậu cung.”
Nguyệt Nhi trong miệng của hắn là tên húy của quý phi hiện tại.
Rượu kia đã thêm vào hoa hồng, khiến ta đời này không thể mang thai và còn để lại chứng bệnh xuất huyết.
Sau khi nhập cung, ta bị Hoàng Thượng phát hiện, hắn lập tức giận dữ, ban cho ta một chén rượu độc, còn lấy tội khi quân mà g.i.ế.c cả gia tộc Thẩm thị.
Lần thứ hai mở mắt ta đã trở về cái ngày mà người trong lòng mời ra phủ uống rượu
1
Thiếu niên trước mặt có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, lông mày rậm và đôi mắt sáng.
Ánh mắt hắn bi thương ta rồi đưa cho ta chén rượu hoa đào:
"Vân Thư, chén rượu này là ta đặc biệt ủ cho nàng.”
“Ta từng nghĩ khi nàng đến tuổi cập kê, chúng ta có thể cùng nhau uống mừng trong lễ đính hôn, giờ đây, một khi bước chân vào hoàng cung sâu thẳm, có lẽ không còn cơ hội nữa."
Ta khựng lại một chút, khuôn mặt quan tâm trước mắt xen lẫn với khuôn mặt đầy căm ghét trong trí nhớ, khiến ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Chén rượu trong tay hắn, chính là lá bùa đòi mạng của ta và cả nhà họ Thẩm.
Ta cố gắng nén lại sự ghê sợ, dùng khăn tay che kín miệng và mũi, nhẹ nhàng :
"Nhị công tử, nếu đây là rượu chuẩn bị cho lễ đính hôn, thì lỡ cũng đã lỡ rồi. Ta nay đã là hoàng hậu hoàng thượng chỉ định, nhị công tử cũng nên giữ khoảng cách."
Rồi ta ra hiệu cho Tử Trúc đứng phía sau.
Tử Trúc hiểu ý, liền kéo tay ta rời đi:
"Tiểu thư, đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ đã quên rằng những rương đồ chuẩn bị vào cung vẫn cần tiểu thư kiểm tra lại lần cuối. Tiểu thư mau đi xem lại đi."
Ta lập tức đứng dậy rời đi, bỏ lại hắn với khuôn mặt đầy kinh ngạc.
---
2
Kiếp trước, sau khi bị ban rượu độc, ta liều mạng quỳ gối trước Hoàng đế dập đầu cầu xin tha thứ.
Nguyên nhân không phải vì ta, ta không sợ chết, chỉ mong Hoàng đế tha cho mấy trăm người Thẩm gia.
Ta dập đầu đến vỡ toác, lặp đi lặp lại để giải thích.
Rằng ta đã ăn nhầm thứ gì đó, khiến cơ thể để lại bệnh tật.
Nhưng Hoàng đế thấy vết m.á.u loang lổ trên y phục của ta, liền khẳng định ta đã thất trinh trước khi nhập cung, thân thể không còn trong sạch.
Hắn nhất quyết cho rằng phụ thân đưa ta vào cung là để nhục mạ hắn.
Hoàng đế , hắn căm ghét sự quản thúc của thừa tướng đối với mình.
Hắn vốn dĩ là thiên tử, khi còn nhỏ thì cần có sự hỗ trợ của phụ thân ta để giám quốc.
Nhưng giờ đây hắn đã có thể tự mình gánh vác, phụ thân ta đã vượt quyền.
Thì ra, hắn từ lâu đã bất mãn với vị phụ thân thừa tướng của ta.
Nhưng nếu đã , sao trước mặt bá quan, hắn lại luôn hết lời ca ngợi phụ thân ta, rằng "Quốc không thể một ngày thiếu thừa tướng"?
Bên cạnh hắn, Từ Nguyệt Nhiêu che miệng khẽ, lại đổ thêm dầu vào lửa:
"Thần thiếp nghe , Thẩm Vân Thư trước khi vào cung đã có người trong lòng. Còn chuyện sau đó xảy ra điều gì, Hoàng thượng ngài cứ nghĩ mà xem, ai mà biết chắc ?"
Thế là, trong cơn phẫn nộ của Hoàng đế và tiếng giễu của quý phi, miệng ta bị cung nhân bóp mạnh ra.
Một chén rượu độc chảy vào cổ họng, ta đau đớn đến tóc tai rối bù, mồ hôi ướt đẫm, rồi nhanh chóng c.h.ế.t đi trong cơn đau dữ dội.
Dì ta, Thái hậu nương nương, vẫn đến muộn một bước.
Khi bà đến nơi, Hoàng đế và quý phi đã rời đi từ lâu, cung nhân đang kéo xác ta đi, định ném ra bãi tha ma trong đêm.
Mắt bà đẫm lệ, lao đến ôm lấy t.h.i t.h.ể ta, khóc lớn:
"Vân Thư, con hồ đồ quá! Con và phụ thân con sao lại có thể tổn đến thể diện hoàng gia như ? Mọi chuyện sao có thể tùy theo tâm ý của mình, con có thương người đến mấy, sao lại có thể chuyện ngốc nghếch như tư thông?"
Tiếc rằng, lúc đó ta đã chết, không thể tự giải thích cho mình.
Hồn ta lơ lửng trước mặt bà, cố gắng biện bạch:
"Dì à, Vân Thư không có điều đó! Hôm đó, sau khi uống rượu của Tạ Yến Chi, con bị chảy m.á.u không ngừng, còn hắn thì đã biến mất từ lâu. Lương y đã điều trị cho con suốt đêm, rằng cả đời này con không thể mang thai nữa. Điều khiến người ta lo lắng nhất là chứng chảy m.á.u bất thường, lương y có thể cho thuốc tạm thời cầm máu. Nhưng sáng hôm sau con phải vào cung, phụ thân mẫu thân thật sự không còn cách nào khác, nếu không thì sẽ là tội chống lệnh. Ban đầu chỉ nghĩ rằng sau này sẽ báo cho Hoàng thượng biết về cơ thể yếu kém của con, không thể sinh con. Nhưng trước khi hầu hạ Hoàng thượng, cung nhân đã đưa cho con một chén trà, khiến con lại không thể cầm máu, từ đó Hoàng thượng mới sinh nghi."
Nhưng dù ta giải thích thế nào, dì ta cũng không thể nghe thấy.
Hồn ta bay quanh hoàng cung, vài ngày sau, Hoàng đế lấy chuyện này cái cớ.
Hắn rằng hoàng hậu đức hạnh kém cỏi, không thể mẫu nghi thiên hạ.
Thẩm gia còn có ý định nhục hoàng gia, thật là đại nghịch bất đạo.
Một thánh chỉ ban xuống, mấy trăm người Thẩm gia không ai thoát khỏi, m.á.u chảy thành sông.
Bạn thấy sao?