9
Nguyễn Lam Tâm đã trở về nước, là về cùng với Cố Dã.
Mở nhóm chat của giới thượng lưu lên, trên đó tràn ngập tin tức về hai người họ.
[Nghe Cố Dã lần này đặc biệt đi nước ngoài là đến đón ấy về, tôi đoán hai người sắp tái hợp rồi.]
[Tin hành lang, Cố Dã đã liên hệ với công ty tổ chức tiệc cưới, chuẩn bị một đám cưới hoành tráng.]
[Một người của tôi ở cục dân chính , Cố Dã đã đăng ký kết hôn rồi.]
[Thật hay đấy? Trước đây chẳng phải Nguyễn Lam Tâm đã đá Cố Dã một cú đau điếng sao?]
[Người trên kia, trước đây ai mà không biết Cố Dã say đắm Nguyễn Lam Tâm?]
…
Dù Cố Dã và Nguyễn Lam Tâm lớn hơn tôi năm tuổi, câu chuyện của họ luôn lan truyền trong trường chúng tôi.
Hai người họ dường như sinh ra là để dành cho nhau, cũng nhau trong đau khổ.
Nguyễn Lam Tâm tính cách hướng ngoại, còn Cố Dã thì điềm tĩnh và sâu lắng.
Chỉ là, dù trước đây ấy có rối đến đâu, vẫn luôn chiều chuộng. Chỉ có duy nhất lần đó, hai người cãi nhau một trận rất lớn, không thể hòa giải.
Mọi người đều họ sẽ không thể chia tay. Nhưng năm năm đã trôi qua, họ không còn liên lạc với nhau nữa. Vậy mà hôm qua, hai người họ lại cùng nhau trở về từ nước ngoài.
Ngồi trong xe, tay chân tôi lạnh toát, lòng da rối bời ngổn ngang suy nghĩ.
Nếu ấy quay về để tranh giành với tôi, liệu tôi có thắng không? Nếu không thắng nổi, đứa bé thì sao…
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nhớ đến lần đi khám thai mấy hôm trước, bác sĩ đứa bé đã có tim thai rồi.
“Em có thấy khó chịu ở bụng không?”
Bàn tay ấm áp của Cố Dã đặt lên mu bàn tay tôi, giọng trầm xuống:
“Sao tay lạnh thế này?”
Anh chỉnh nhiệt độ trong xe cao hơn:
“Đỡ hơn chưa?”
Tôi :
“Em chợt nhớ ra còn chút việc chưa xong, cho em xuống ở phía trước rồi.”
“Anh sẽ đi cùng em.”
Tôi lắc đầu:
“Em xong sẽ tự bắt xe đi.”
Cố Dã nhất quyết đưa tôi đến công ty, :
“Làm xong gọi , đến đón.”
Tôi gật đầu.
Để không khiến nghi ngờ, tôi ở lại công ty khoảng hai tiếng rồi mới ra. Nhưng vừa bước ra khỏi sảnh, tôi đã thấy xe của Cố Dã đậu bên lề đường.
Anh đứng tựa vào xe, ngậm điếu thuốc, cách đó tầm một mét có một người phụ nữ đang chuyện với . Người phụ nữ quay lưng về phía tôi, tiến lại gần tôi mới nhận ra, đó là Nguyễn Lam Tâm.
“A Dã, tối nay mọi người đều đã đến rồi, chỉ có là chưa. Mấy năm rồi, vẫn còn giận em sao?”
Cố Dã thẳng phía trước:
“Em nghĩ nhiều quá rồi, chỉ đang đợi vợ tan .”
Nguyễn Lam Tâm nhẹ:
“Anh lừa họ, sao lừa em.”
Cô ấy vào ngón tay áp út của :
“Đeo tạm một chiếc nhẫn là xong rồi sao?”
Cô ấy tiến tới gần hơn, giọng điệu mềm mỏng hơn:
“A Dã, mấy năm qua em vẫn chưa quên , mình bắt đầu lại không?”
Nói rồi, ấy định lao vào vòng tay của Cố Dã—
“Ông xã.”
Tôi kịp thời lên tiếng.
Cố Dã vốn đã lùi về hai bước, nghe tiếng của tôi thì lập tức quay người, sải bước đi về phía tôi.
“Làm xong rồi à?”
“Xong rồi.”
Tôi quay sang Nguyễn Lam Tâm:
“Chị Lam Tâm, lâu rồi không gặp.”
Nguyễn Lam Tâm sốc đến không nên lời khi nghe thấy giọng tôi.
“Em là… Thẩm An An?”
Trong khi ánh mắt ấy còn đầy sự ngạc nhiên, Cố Dã đã ôm lấy tôi và :
“Giới thiệu với em, đây là vợ .”
10
Nguyễn Lam Tâm bỏ đi. Cố Dã đưa tôi đi ăn tối. Tôi bất chợt nghĩ đến một điều:
“Anh đã ở dưới công ty em suốt sao?”
“Ừ, chạy tới chạy lui phiền lắm.”
Tôi nhớ lại những gì thân vừa qua điện thoại. Cô ấy :
“An An, ai cũng có quá khứ, nếu cậu muốn biết thái độ của ấy ra sao, thì hãy hỏi thẳng ấy.”
“Đàn ông và phụ nữ khác nhau, cậu phải rõ ra thì ấy mới biết cậu đang nghĩ gì.”
“Hơn nữa, dù có thể họ từng có chuyện, hiện tại cậu mới là vợ hợp pháp, tại sao phải né tránh ấy?”
Bạn thân đúng, đó là lý do tôi đủ can đảm để đứng trước mặt Nguyễn Lam Tâm.
Tôi lấy hết dũng khí:
“Cố Dã, em có chuyện muốn với .”
“Ừ?”
“Họ đều và chị Lam Tâm… Anh sẽ quay lại với chị ấy chứ?”
Cố Dã tôi, bỗng dưng bật .
“Anh tưởng em sẽ không hỏi chuyện này.”
“Vậy… hai người có thể quay lại không?”
Tôi siết chặt tay, lo lắng.
“Không.”
Cố Dã nghiêm túc đáp:
“Bọn không có khả năng quay lại. Trước đây không có, bây giờ không có, và sau này cũng không.”
Tim tôi nhẹ nhõm đi một phần, nghĩ đến quá khứ của họ, tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.
Người ta ai trước sẽ trở thành kẻ nhút nhát. Hiện tại, tôi chính là kẻ nhút nhát đó. Tò mò, lại không đủ can đảm để hỏi thêm.
Cố Dã nhận ra sự lo lắng của tôi, :
“Ăn xong, sẽ đưa em đến một nơi.”
Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, cuối cùng xe cũng dừng lại trước một ngôi trường trung học. Cố Dã ra ngoài cửa sổ:
“Em còn nhớ quán ăn nhỏ này không?”
Tôi theo hướng ánh mắt , đó là một trong những quán ăn vặt nổi tiếng nhất của trường chúng tôi.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chính là ở đây.”
Nhìn vào cánh cổng quen thuộc, tôi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó. Lúc đó tôi mới học lớp 6, còn Cố Dã học lớp 11. Tên tuổi của đã nổi khắp khu vực trường cấp hai.
Nhưng trường cấp hai và cấp ba cách khá xa nhau. Để gặp , tôi gần như ngày nào cũng đứng ở con phố ăn vặt trước cổng trường bởi vì thường xuyên đến đây ăn cùng vài người .
Ngày mà tôi gặp , tôi đã đợi suốt hai tuần và đã bắt đầu có ý định từ bỏ. Khi tôi cùng chuẩn bị rời đi thì thấy có mấy người đang bắt nạt một . Tôi và mình lập tức xông vào kéo ra và đe dọa những tên xấu xa kia.
Có lẽ sợ chuyện bị lớn, bọn họ buông lời hăm dọa rồi bỏ chạy.
Cô đó chính là Nguyễn Lam Tâm. Cô ấy vẫn chưa hết hoảng sợ, kiên quyết xin tôi số điện thoại. Sau khi trao đổi số, ấy vẫy tay về phía xa:
“Cố Dã!”
Lúc đó tôi mới biết, ấy chính là tin đồn của Cố Dã.
Cố Dã năm 17 tuổi đã tỏa sáng đến mức những người xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Tôi từ cái đầu tiên, lại buộc phải giấu kín cảm đó trong lòng.
“Nói thật thì, em là đầu tiên mà thấy dũng cảm cũng liều lĩnh.”
Giọng của Cố Dã kéo tôi trở lại với thực tại. Tôi chỉ biết ngơ ngác . Anh :
“Lúc đó đã nghĩ, bé này thú vị thật. Vì , sau đó không thể kìm mà ý đến em nhiều hơn.”
Tôi sững sờ, càng không hiểu rõ đang gì. Cố Dã cũng không giải thích thêm gì nữa mà chỉ liếc đồng hồ:
“Muộn rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
11
Nằm trên giường, tôi trằn trọc mãi không ngủ , cuối cùng quyết định dậy hâm nóng một cốc sữa.
Khi đi ngang qua phòng của Cố Dã thì phát hiện cửa để hé, đèn vẫn còn sáng. Có lẽ ấy đang việc.
Tôi định rời đi thì bất chợt nghe thấy tiếng rên nén lại, nghe có vẻ rất đau đớn. Tôi hoảng hốt đẩy cửa bước vào thì thấy Cố Dã đang nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt. Tôi vội vã tiến tới:
“Anh sao thế?”
Anh cố ngồi dậy:
“Em biết lái xe không?”
“Biết!”
Hai mươi phút sau, chúng tôi đã có mặt ở bệnh viện. Bác sĩ bảo tôi đi thủ tục nhập viện. Không ngờ tôi lại gặp người học cấp ba, Lâm Hướng Dụ.
Anh ấy trông vui mừng, rồi nhanh chóng chuyển sang lo lắng:
“Cậu bị bệnh à?”
“Không phải mình, còn cậu thì…?”
Tôi chỉ vào chiếc áo blouse trắng của ấy.
Anh :
“Ừ, nhờ có cậu ngày xưa đã viên, mình mới thực hiện ước mơ.”
“Chúc mừng cậu.”
Anh tờ giấy trên tay tôi:
“Bạn cậu không khỏe à?”
“Chồng tớ.”
Nụ của Lâm Hướng Dụ thoáng chùng xuống:
“Để mình đi cùng cậu xem thế nào.”
“Không cần đâu, ấy ở phòng cấp cứu…”
“Không sao, mình cũng tan ca rồi.”
…
Khi quay lại phòng cấp cứu, sắc mặt của Cố Dã trông còn tệ hơn. Bác sĩ bảo tôi đưa ấy đi kiểm tra.
Cố Dã đứng lên rất khó khăn, tôi theo phản xạ định đỡ ấy, không ngờ Lâm Hướng Dụ đã nhanh hơn.
“Để mình.”
Cố Dã không nhúc nhích, chỉ hỏi:
“Anh là ai?”
Tôi :
“Bạn học cấp ba của em, bây giờ là bác sĩ ở đây.”
Cố Dã hờ hững nâng mí mắt lên:
“Vậy phiền rồi.”
Sau khi đưa Cố Dã vào phòng kiểm tra, Lâm Hướng Dụ bỗng hỏi:
“Là ấy đúng không?”
Tôi không nghe rõ:
“Gì cơ?”
“Hồi đó, khi tôi tỏ với cậu, cậu trong lòng đã có người, là ấy phải không?”
Tôi im lặng không phủ nhận.
Anh nhẹ:
“Tôi luôn nghĩ mình cũng không thua kém ai trong số cùng khóa, không thể hiểu nổi ai mới là người mà cậu cho là xuất sắc đến . Hóa ra là đàn Cố.”
“Thẩm An An, tôi thua tâm phục khẩu phục.”
Cố Dã hồi cấp ba đã thi đậu đại học với thành tích xuất sắc, sau đó dẫn dắt một nhóm khởi nghiệp, đến khi tốt nghiệp thì công ty của đã có quy mô hàng trăm nhân viên.
Trường học luôn tự hào về , mỗi dịp khai giảng đều lấy ra tấm gương.
“Phải rồi, dạo này tôi nghe về chuyện của ấy và đàn chị Nguyễn, cậu và ấy…?”
“Chúng tôi đã kết hôn rồi.”
Tôi đáp: “Tôi tin Cố Dã.”
Lâm Hướng Dụ không gì thêm, từ ánh mắt của , tôi biết không tin lời tôi.
Sau khi Cố Dã kiểm tra xong, Lâm Hướng Dụ còn muốn giúp đỡ, tôi từ chối:
“Anh đã bận rộn nhiều rồi, không phiền nữa.”
Không ngờ, Cố Dã lại :
“Làm phiền , vợ tôi đang mang thai, không tiện chăm sóc tôi.”
Lâm Hướng Dụ sững lại, rồi gượng gạo:
“Không phiền.”
Không hiểu sao, tôi cảm thấy có gì đó hơi lạ lẫm.
Bạn thấy sao?