Giam Cầm Hồ Ly – Chương 9

9

Mọi người đều biết hoàng đế đã điên.

Không ai dám sự thật.

Trên triều, phụ hoàng ôm c//hặ/t tôi, như nắm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng.

"Hồng Nương đã trở lại! Giang sơn của trẫm cứu rồi! Ha ha ha ha ha!"

Ông ta điên cuồng với đám quan lại vô cảm.

Có người bước ra : "Thần nghe gần đây trong hậu cung có nhiều quái, bệ hạ thân thể không khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Đúng , triều đình có tể tướng trấn giữ, bệ hạ không cần lo lắng."

"Chúng thần nhất định sẽ hết lòng phò tá tể tướng, giải trừ nguy cơ cho xã tắc."

Văn võ bá quan lần lượt quỳ xuống, đến cuối cùng, lão đầu râu hoa râm đứng đầu quan lại run rẩy quỳ lạy phụ hoàng.

"Lão thần nguyện hết lòng phò tá bệ hạ!"

Tôi thấy cổ tay áo ông ta lộ ra một lớp lông đỏ rực, chắc là mảnh vải hồ ly quý phi cắt may thành bao tay tặng ông ta.

Cha con bọn họ, một trước một sau, nắm c//hặ/t toàn bộ triều đình.

Giờ, cũng bắt đầu dòm ngó đến quyền lực.

Tể tướng run rẩy đứng dậy dưới sự giúp đỡ của thái giám, đôi mắt già nua lên, ánh mắt như mũi tên độc.

Phụ hoàng hoàn toàn không nhận ra, chỉ ngu ngơ.

Ông ta mặt đầy khinh miệt, kiêu ngạo quay sang với đám quan lại: "Chư vị đồng liêu hãy đứng dậy, lão... già này..."

Râu hoa râm rũ xuống, má//u đặc nhỏ giọt.

Ông ta ngây ngốc xuống, thấy ngực trái bị móc rỗng.

Triều đình im lặng một lúc, rồi thái giám thét lên chói tai: "Tể tướng đại nhân——"

Má//u tanh từ cơ thể bị rỗ//ng phun ra, b//ắn tung tóe khắp nơi.

Các quan viên ngồi gần đều hét như gặp quỷ, ngã ngồi xuống đất.

Tôi dựa vào ghế rồng thưởng thức cảnh tượng.

Nghe phụ hoàng bên cạnh vỗ tay vui vẻ: "Màn ảo thuật hay! Màn ảo thuật hay! Trẫm sẽ trọng thưởng! Trọng thưởng!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...