Giam Cầm Hồ Ly – Chương 3

3

Phụ hoàng vẫn như mọi khi say mèm.

Thân hình mảnh khảnh ngã xuống ghế gỗ chạm khắc rồng mạ vàng.

Như ngọn núi ngọc sụp đổ.

Nghe thái giám gọi, ông hé mắt mơ màng qua, đôi mắt đẹp vẫn ánh lên tia sáng lấp lánh.

Ông thật sự có gương mặt đẹp tuyệt trần.

Năm xưa ở Vạn Xuân lâu uống rượu rồi khóc thảm thiết, khiến cho các tiểu thư qua lại liên tục ngoái .

Mẹ tôi cũng vì không nhẫn tâm nên mới tiến tới chuyện với ông.

Ông than thở mình bị gia tộc bên mẹ liên lụy, bị hoàng đế ghét bỏ, đuổi ra khỏi cung, chí lớn không đạt .

Nước mắt ướt đẫm tóc xanh dính trên gương mặt đẹp như điêu khắc, cao quý, bi thương và tan vỡ.

Mẹ tôi chỉ cần một cái là đã sa vào.

Giờ ông đã trung niên, diện mạo vẫn không thay đổi, sau mấy năm chịu đựng quyền lực tối cao của hoàng quyền, càng thêm vẻ xa hoa suy đồi.

Khiến cho các phi tần trong hậu cung càng say đắm.

Thái giám đi gọi ông, mắt ông còn đỏ và chảy nước mắt nóng hổi.

Lão đạo sĩ tiến lên dâng tro xác trắng bệch cho ông, hớn hở: "Chúc mừng bệ hạ, nữ đã bị trừng , giang sơn của bệ hạ mãi mãi an khang!"

Phụ hoàng như bị sét đánh tỉnh, run rẩy nhận lấy tro, trân trọng ôm vào lòng.

Khóc thầm: "Hồng Nương... Hồng Nương..."

Lão đạo sĩ khuyên giải: "Bệ hạ để ý gì, mỗi năm có hàng trăm hàng nghìn nữ ch

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...