10
Sau khi bị xử , Trần Du im ắng một thời gian. Tôi cứ nghĩ ta đã nhận ra bộ mặt thật của Đoạn Gia Ngôn và sẽ rời xa ; không ngờ, càng gặp khó khăn, ta càng kiên trì.
Trần Dụ dường như đã thay đổi chiến thuật, từ sự thiên vị rõ ràng ban đầu chuyển thành những sự quan tâm kín đáo.
Sữa trong ngăn bàn, băng cá nhân trong trang sách, lời nhắn viên nhét vào khe cửa.
Cô ta thậm chí còn rằng mình hiểu tại sao Đoạn Gia Ngôn phản bội vào ngày hôm đó và thông cảm cho những khó khăn mà phải chịu đựng.
Thật sự tốt bụng đến mức không giống người bình thường.
【Hệ thống, Trần Du cũng đang chinh phục Đoạn Gia Ngôn, phải không?】
【Ai đó là chinh phục? Không thể là vì ấy có bản tính tốt bụng, thể hiện cảm chân thành sao?】
Tôi nhướng mày, xuống từ sân thượng, thấy hai người đang hôn nhau ở góc khuất.
【Vậy là… vừa bày tỏ chân với Đoạn Gia Ngôn, vừa hôn Quan Dịch?】
Hệ thống: 【…】
Sau một hồi bị tôi truy vấn, cuối cùng hệ thống thừa nhận rằng Trần Du thực sự là người chinh phục.
Nhưng không giống tôi, Trần Du có thể chinh phục nhiều nhân vật nam, càng nhiều người, điểm thưởng ta nhận càng cao.
Tôi hỏi hệ thống tại sao tôi không có điểm nào.
Hệ thống rằng tôi đã chết trong thế giới của mình, dù chinh phục thành công, điểm thưởng cũng chỉ tự chuyển hóa thành sinh mệnh.
Tôi chạm nhẹ vào môi, không quá bận tâm.
Giữa tiếng mỉa mai của hệ thống, tôi kéo Đoạn Gia Ngôn vào phòng.
11
Cuối tuần, Đoạn Gia Ngôn đột nhiên muốn ra ngoài mua tài liệu học tập.
Xét thấy ta đã cư xử ngoan ngoãn thời gian này, tôi không chỉ đồng ý mà còn đưa cho một chiếc thẻ ngân hàng.
Hệ thống hả hê:
【Trần Du cũng ra ngoài đấy, biết đâu họ đi cùng nhau.】
Tôi:
【Ồ, khi Đoạn Gia Ngôn về tôi sẽ trừng , vừa hay là bộ ngăn cắn và vòng cổ chuông tôi mới mua đã đến.】
Hệ thống không gì, chỉ hầm hừ bày tỏ sự phẫn nộ không thể phản kháng của nó.
Khi tôi còn chưa kịp trừng Đoạn Gia Ngôn thì tối hôm đó đã lên cơn sốt.
Anh như thể bị kích mạnh, khi mê sảng còn lẩm bẩm chửi rủa chính mình.
Lúc tôi đến phòng Đoạn Gia Ngôn, vừa tỉnh lại.
Trần Du đang khuấy cháo trắng, định đút cho ăn.
“Đoạn Gia Ngôn, cậu ăn chút đi, dù có ghét tôi thì cũng đừng giận lẫy với cơ thể của mình chứ.”
Đoạn Gia Ngôn khó chịu quay đầu sang hướng khác, Trần Du lại :
“Cậu mà xem, trong biệt thự này ngoài tôi ra thì còn ai thật sự quan tâm đến cậu không? Kim Ngọc Dao không coi cậu là con người, chẳng lẽ cậu cũng không coi mình là con người sao?
Ăn một chút thôi mà, tôi xin cậu đấy.”
Có vẻ không chịu nổi giọng điệu nũng nịu của Trần Du, Đoạn Gia Ngôn bỗng mở mắt ra, định bảo ấy cút đi.
Nhưng lại chạm ngay ánh mắt tôi đang đứng cảnh hay ho này.
Tôi chớp mắt, cũng chớp mắt.
Trần Du thấy hướng của Đoạn Gia Ngôn, quay đầu lại, thấy tôi liền :
“Cậu đến gì? Đoạn Gia Ngôn không hoan nghênh cậu.”
Tôi nhướn mày:
“Có phải cậu đã quên đây là biệt thự của nhà tôi? Không hoan nghênh tôi à? Nhưng sao tôi vừa nghe thấy Đoạn Gia Ngôn lại bảo cậu cút đi đấy.”
Không đợi Trần Du thêm, tôi liền quay sang người giúp việc bên cạnh:
“Cô Trần, mang bát mì vào, tiện thể phiền đưa con của mình ra ngoài luôn. Nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu ấy.”
Cô Trần đáp lời, đặt bát mì xuống rồi vội vàng kéo Trần Du với vẻ mặt đen sì đi ra ngoài.
Từ xa còn nghe thấy giọng trách mắng.
12
Đoạn Gia Ngôn chằm chằm tôi bằng đôi mắt đen sâu thẳm.
Tôi hất cằm ra hiệu cho ăn mì. Anh khẽ :
“Cậu cũng không nên đến đây.”
Tôi chỉnh lại chiếc khẩu trang trên mặt:
“Đây là nhà tôi, cậu là của tôi, tôi muốn đến thì đến.”
Tôi ở lại chăm sóc Đoạn Gia Ngôn một lúc. Nói là chăm sóc, thật ra chỉ là ra lệnh cho ăn uống, uống thuốc, thay đồ ngủ rồi ngủ tiếp.
Trong lúc ngủ, mấy lần giật mình tỉnh dậy, hoảng hốt gọi:
“Tiểu thư?”
“Ừ, tôi đây.”
Hệ thống chế giễu tôi:
【Bây giờ mới nghĩ đến chuyện tăng thiện cảm sao? Muộn rồi.】
Tôi nhếch môi. Hệ thống không hiểu rằng khi một người đã quen với sự đối xử tồi tệ, bỗng nhiên nhận một chút tốt lành, dù chỉ là chút xíu, cũng đủ khiến người ta cảm thấy bất ngờ và trân trọng.
Giống như Đoạn Gia Ngôn, bề ngoài không biểu hiện gì, sau khi khỏi bệnh, lại rất ngoan ngoãn phối hợp với mọi trò của tôi.
Cho đến khi tin tức tôi sẽ liên hôn với nhà họ Quan truyền ra.
13
Ban đêm, Đoạn Gia Ngôn giữ chặt hai tay tôi đang quấy .
Anh khẽ run mi mắt, hỏi:
“Liên hôn là thật sao?”
Việc liên hôn đúng là thật, trong nguyên tác, Quan Dịch đã phản kháng đến chết vì Trần Du, cuối cùng mọi chuyện chẳng đi đến đâu.
Tôi không cần phải gì cả, chỉ cần chờ kết quả.
Tôi đang suy nghĩ xem nên trả lời Đoạn Gia Ngôn thế nào, sự im lặng của tôi dường như đã là một câu trả lời đối với .
Anh bỗng nắm chặt cổ tay tôi:
“Tiểu thư, với cậu, tôi rốt cuộc là gì? Một kẻ hầu? Một món đồ chơi?”
Tôi chống người lên , không hiểu sao đột ngột cảm như .
Tôi âm thầm hỏi hệ thống:
【Hệ thống, hình như cậu ta có chút để ý đến tôi rồi đấy.】
【Cô nằm mơ à, cậu ta chỉ đang diễn thôi. Sau này có cơ hội, cậu ta vẫn sẽ đổ bê tông mà thả xuống biển thôi.】
Thấy tôi không trả lời, Đoạn Gia Ngôn tự giễu:
“Đúng , với dòng máu bẩn thỉu và thân phận thấp hèn như tôi, cũng chỉ xứng món đồ chơi của tiểu thư mà thôi.”
Vừa xong, ta đột ngột bật dậy, nhân lúc tôi không đề phòng, đẩy ngã tôi rồi hôn tới tấp.
Răng va vào môi tôi, vị tanh của máu lan ra trong khoang miệng.
Tôi đau đến “hừ” lên một tiếng, Đoạn Gia Ngôn liếm vết thương trên môi tôi, định nhân cơ hội xâm chiếm.
Tức giận, tôi mạnh mẽ đẩy ra, tát thẳng vào mặt .
Anh sờ lên gò má bị đánh lệch sang một bên, bỗng bật .
Anh liếm vết máu trên khóe miệng, dưới ánh đèn mờ ảo, trông hiện lên một vẻ tà ác đầy quyến rũ.
“Đây cũng là lý do mà tiểu thư không bao giờ chịu hôn tôi, đúng không? Cô cũng nghĩ rằng tôi rất bẩn, rất ghê tởm, đúng không?”
Không hẳn là thế, chỉ là tôi cảm thấy, chỉ có những người nhau mới nên hôn nhau.
Nhưng dường như tôi đột nhiên hiểu ra nguyên nhân căn bệnh sạch sẽ của Đoạn Gia Ngôn.
Có lẽ từ trước đến giờ, thứ ghét không phải là sự bẩn thỉu bên ngoài, mà là chính bản thân mình.
14
Nói đến Đoạn Gia Ngôn, cuộc đời thật đúng chuẩn mô típ phản diện.
Xuất thân bi thảm, tuổi thơ tối tăm.
Đoạn Gia Ngôn vốn là người con mà bố ta để lại cho nhà họ Kim chúng tôi để trốn trách nhiệm.
Tên bảo vệ có vẻ ngoài chất phác đó, sau khi ăn cắp cây cảnh quý trong biệt thự, vừa khóc lóc xin tha, vừa thấy nhà họ Kim chỉ có mình tôi là con , liền tự đề nghị sẽ đưa con trai mình từ quê lên, nhận con nuôi cho gia đình tôi.
Trong suy nghĩ của hắn, việc nhà không có con trai là một điều đại họa.
Thật ngu ngốc và tham lam.
Tôi bảo người đi đón con trai hắn, định bụng cợt một phen. Để hắn nghĩ mình có thể thoát khỏi tù tội, rồi khi hy vọng vừa lóe lên sẽ dập tắt hoàn toàn.
Nhưng không ngờ, ngay khi thấy Đoạn Gia Ngôn, tôi đã đổi ý.
Mặc dù mặc quần áo rách rưới, gương mặt của vẫn có những nét thanh tú kinh ngạc, hoàn toàn không giống với tên bảo vệ kia.
Tên bảo vệ lúng túng rằng Đoạn Gia Ngôn thừa hưởng từ mẹ mình, còn bảo mẹ của là người không minh mẫn, trong khi Đoạn Gia Ngôn lại rất thông minh.
Tôi gọi cảnh sát trong ánh mắt không tin nổi của tên bảo vệ, vẫn giữ lại Đoạn Gia Ngôn.
Sau đó tôi mới biết tên bảo vệ thực ra bị bệnh không thể có con. Nhà hắn vì muốn có người nối dõi nên ngầm đồng ý để ông nội hắn cưỡng bức mẹ của Đoạn Gia Ngôn.
Trong làng, ngoài ông nội, tất cả đều khinh bỉ và bắt nạt .
Đoạn Gia Ngôn từ nhỏ đã biết thân thế của mình, và ghê tởm dòng máu của bản thân. Đây cũng chính là lý do mà trong nguyên tác tôi có thể dễ dàng uy hiếp ta.
Bạn thấy sao?