Giảm Béo Kinh Hoàng – Chương 7

Dương Khiết đi đâu rồi?Cô ta chắc chắn đã "nổ tung", béo lên không ngừng nữa.Có lẽ, hồn ma đã hút hết toàn bộ cơ thể ta rồi?Nếu ta tiếp tục cúng bái, thì sẽ ngày càng gầy đi, cuối cùng m.á.u thịt và xương cốt đều bị hút sạch, không còn gì cả.Không cúng bái cũng , chỉ là sẽ ngày càng béo lên, cuối cùng nổ tung, rồi tất cả mọi thứ đều bị hút sạch.Tôi chạy ra xa, gặp Hiểu Ninh.Cô ấy rất hoảng sợ: "Triệu Dịch, cậu thấy Dương Khiết chưa? Đáng sợ quá, hôm qua còn chưa béo như đâu."Tôi trấn tĩnh lại, nắm chặt bàn tay đang run rẩy, từng tiếng một: "Dương Khiết nào? Trong nhà trống không mà, cậu tôi à?""Trống không? Không thể nào, Dương Khiết đang ngồi bên trong mà!" Hiểu Ninh vẻ mặt kinh ngạc.Tôi lấy hết can đảm kéo ấy: "Chính là trống không, không tin thì cậu vào xem đi."Hiểu Ninh giật mình, không dám đi lắm.Thực ra tôi cũng không dám đi lắm, phải quay lại đó một lần, chứng minh căn phòng là trống không.Hai chúng tôi dìu nhau quay lại.Trong nhà không có chút tĩnh nào, trống trơn, thậm chí không có cả mùi.Hiểu Ninh ngơ ngác, tìm khắp nơi, vẫn không thấy Dương Khiết."Dương Khiết đâu? Cậu lừa tôi đến đây gì? Có phải các cậu muốn bắt nạt tôi không?" Tôi chất vấn Hiểu Ninh."Thực sự ở đây mà... kỳ lạ quá... ấy chạy đi đâu rồi?" Hiểu Ninh lại ra ngoài tìm.Tôi đi theo ấy tìm kiếm hồi lâu, chẳng tìm thấy gì cả.Cuối cùng Hiểu Ninh gần như suy sụp, cùng tôi đi báo cảnh sát.

Tôi và Hiểu Ninh bị thẩm vấn rất nhiều lần, cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.Dương Khiết thực sự đã "mất tích".Không ai tìm thấy ta.Một tháng sau, sự việc này gần như bị các học quên lãng.Hiểu Ninh tự mình bỏ học, các cùng phòng của tôi càng thêm hoang mang, họ đâu biết Dương Khiết đã biến thành một ngọn núi thịt.Tôi thường xuyên gặp ác mộng vào ban đêm, sau vài lần thì cũng chai lì.Trình Lộ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của Dương Khiết.Anh ta bắt đầu theo đuổi tôi một cách điên cuồng.Anh ta không phải tôi, chỉ là thích kiểu con loli.Anh ta muốn giỡn với tôi.Tôi bị ta phiền đến phát ngán, tìm cơ hội chuyện riêng với ta, kết quả ta đưa tôi lên xe của mình."Xe thể thao của tôi thế nào? Tôi chở em đi dạo, chúng ta từ từ trò chuyện." Trình Lộ vỗ vỗ vô lăng, rất đẹp trai.Những bình thường chắc đã xiêu lòng rồi, tôi biết ta là người như thế nào.Lúc ta chèn ép tinh thần Dương Khiết thì chẳng đẹp trai chút nào nữa.Tôi thẳng, với ta rằng tôi không muốn đương, sau này đừng phiền tôi nữa.Trình Lộ , chở tôi đi dạo, cuối cùng đưa tôi về nhà ta, khoe khoang căn biệt thự của gia đình, còn bảo người giúp việc một bữa cơm thịnh soạn.Tôi hơi bất an, tay nắm chặt điện thoại, sẵn sàng gọi báo cảnh sát bất cứ lúc nào.Trình Lộ gắp thức ăn cho tôi, vừa : "Dạo này em có vẻ béo lên một chút rồi, không còn nhỏ nhắn như trước nữa."Tôi thật sự đã tăng hai cân.Không còn bị Dương Khiết bắt nạt, ngày nào tôi cũng ăn ngon ngủ yên, béo lên cũng là lẽ thường .Giờ tôi đã 48 cân rồi."Béo một chút cũng tốt, quá gầy không tốt đâu." Tôi thầm nghĩ, trong lòng cảm thấy khó chịu.Trình Lộ toe toét: "Anh thích con gầy, nếu em gầy xuống dưới 45 cân thì hoàn hảo rồi. Anh có cách giúp em gầy đấy.""Hửm?" Tôi cau mày."Sáng nay lấy cái bát em dùng ở trường úp lên một ngôi mộ ở nghĩa trang, phủ lá liễu lên trên. Nghe sẽ càng ăn càng gầy." Trình Lộ , khóe mắt ánh lên ý .Tôi giật mình đứng bật dậy: "Anh gì? Ai với chuyện này!""Dương Khiết chứ ai. Cô ta ta gầy là nhờ bí thuật này, ta sẵn sàng vì mà gầy xuống 45 cân, kết quả sau đó lại béo lên, rồi còn mất tích nữa chứ." Trình Lộ tỏ vẻ khó chịu.Toàn thân tôi run lên, răng va vào nhau lập cập: "Anh thật sự úp bát của tôi lên mộ rồi sao?""Phải đấy, mai xem có hiệu quả không. Anh rất muốn em gầy xuống dưới 45 cân, ôm chắc chắn sẽ rất thoải mái." Trình Lộ tràn đầy mong đợi.Tôi suýt nữa thì hất cả bát cơm vào mặt hắn.Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, : "Chuyện này mà cũng tin à? Thật ra không cần dùng đến mấy cách này đâu, muốn em gầy, em tự giảm cân là rồi.""Thật sao?" Trình Lộ mừng rỡ như điên.Tôi thật, còn liếc xéo hắn một cái.Hắn hớn hở ra mặt, vô cùng đắc ý.15.Ăn xong, tôi chủ rửa bát, bảo hắn ra sô pha ngồi, mấy việc này là phận sự của phụ nữ.Trình Lộ chẳng khách sáo gì mà ngồi xuống, đợi tôi rửa bát.Tôi vừa rửa vừa hỏi hắn: "Anh úp bát của em ở nghĩa trang nào ? Nghe ghê ghê sao á.""Nghĩa trang Long Hoa, ngôi mộ trong cùng ấy. Anh cũng tò mò, muốn xem có hiệu quả không thôi mà." Trình Lộ đáp.Tôi khẽ tặc lưỡi, mắng hắn là đồ rảnh rỗi.Hắn càng đắc ý hơn. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...