Trong buổi tiệc, tôi rút lá thăm có thử thách “hôn người khác giới trong vòng 30 giây.”
Tôi lấy hết can đảm để nhờ vả đối tượng mà tôi sẽ kết hôn trong tương lai, ngay lúc đó bỗng nhiên vài dòng bình luận hiện lên.
【Cứ nhất định phải hôn cái tên Thẩm Húc kia sao? Tôi thật sự không muốn thấy cảnh nữ chính bị tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn, rồi đến khi nữ chính chết đi, tên này mới hối hận thì đã không kịp!】
【Cầu xin nữ chính hôn trai của tên tra nam này là Thẩm Chiêu Bắc đi. Có ai hiểu giá trị của một người tự ti và u ám như Thẩm Chiêu Bắc không?】
【Rõ ràng trong phòng của ấy khắp nơi đều toàn là ảnh của nữ chính, bình thường lại cực kỳ kiềm chế bản thân, không dám nhiều với nữ chính.】
【Anh trai u ám của ta chắc khi về nhà lại lén khóc thôi.】
???
Lời cầu cứu đang một nửa, tôi bỗng đột ngột rút lại:“À, ý tôi là…”
“Thẩm Húc, có thể xích qua một chút không? Anh đang đứng chắn trước người tôi thích đấy.”
1
Thử thách tôi rút là:【Hôn người khác giới mà mình thích trong vòng 30 giây.】
Ngay lập tức, những người xung quanh bắt đầu ồn ào, còn tôi thì nháy mắt với Thẩm Húc, người đang ngồi đối diện tôi.
Dù sao thì, chuyện nhà họ Giang và nhà họ Thẩm sắp liên hôn không còn là bí mật, tôi và Thẩm Húc từ bé đã lớn lên cùng nhau.
Mặc dù chưa chính thức nhau, mọi người xung quanh đã coi tôi và Thẩm Húc như một đôi.
Nhưng họ không biết.
Từ trước tới nay, Thẩm Húc luôn lạnh nhạt với tôi. Dù tôi có thể hiện cảm của mình rõ ràng hay âm thầm, thì ta cũng chỉ nhận mà không bao giờ đáp lại.
Đã đến lúc tôi phải từ bỏ mối quan hệ này rồi.
Sau những chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, thì tôi càng không còn lý do gì để duy trì nó nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Cũng tốt, nhân cơ hội này, hôm nay rõ ra đi.
Dù Thẩm Húc có phản ứng như thế nào đi nữa, ít nhất tôi cũng không phải lạc lối trong mối quan hệ chẳng đi tới đâu này nữa.
“Thẩm Húc, có thể…”
Tôi chưa hết câu thì lại thấy vài dòng bình luận hiện lên:
【Không phải nhất thiết phải hôn Thẩm Húc chứ? Sao không thử hôn trai của ta, Thẩm Chiêu Bắc?】
【Đủ rồi! Tôi thật sự không muốn thấy nữ chính bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, rồi khi nữ chính chết, tên tra nam này mới hối hận thì đã không còn kịp!】
【Thẩm Húc có tư cách gì mà lại nam chính chứ? Đối tượng mập mờ mà cũng thành đôi à. Ai có thể xuyên sách cho hắn một cái tát không?】
???
Tôi chớp mắt, đứng sững người.
Đây là… bình luận trực tuyến?
Tôi vô thức ngẩng đầu lên Thẩm Húc.
Anh ta vẫn giữ vẻ mặt như mọi khi, chẳng có gì thay đổi.
Nhưng trong mắt ta, tôi thấy có chút châm chọc, như thể ta đã biết trước tôi sẽ chọn ta.
“Muốn tôi giúp ? Được thôi.”
Khóe miệng Thẩm Húc không hề thay đổi, giọng của ta lại lạnh lẽo.
“Chỉ có điều, Giang Hạ, cậu không còn là trẻ con nữa, nên học cách chịu trách nhiệm về những sai lầm của mình đi.”
Quả nhiên…
Tôi nở nụ tự giễu.
Những cảm mơ hồ trước kia dường như đã hoàn toàn tan biến trong khoảnh khắc này.
2
Với vẻ ngoài nổi bật và gia thế vững chắc, Thẩm Húc luôn là nhân vật nổi bật trong trường.
Những tin đồn về ta và các mối quan hệ cảm gần như không đếm xuể.
Tuy nhiên, tất cả mọi tin đồn đã kết thúc khi chuyện liên hôn giữa nhà họ Giang và nhà họ Thẩm quyết định.
Mọi người đều nghĩ rằng, lần này, Thẩm Húc đã thật sự cảm thấy có lỗi với tôi.
Tôi cũng ngây thơ tin như .
So với việc kết hôn với một người lạ thì kết hôn với Thẩm Húc, người đã lớn lên cùng tôi từ bé, khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn.
Không cần có cảm mãnh liệt, chỉ cần chúng tôi có thể là một đôi vợ chồng bình thường đối với tôi như là đủ rồi.
Tôi sẵn sàng cưới ta.
Tôi đã nghĩ như .
Cho đến mấy ngày trước, tôi vô bắt gặp ta ở góc hành lang, đang hôn một khác một cách nồng nhiệt.
Cô ấy đang khóc, đôi mắt đẫm lệ.
Còn ta, vừa mãnh liệt lại vừa dịu dàng cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của ấy.
Đó là cảm mãnh liệt mà Thẩm Húc chưa bao giờ thể hiện trước mặt tôi.
Tôi đứng sững lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Trước khi tôi kịp bình tĩnh lại.
Thì Thẩm Húc đã phát hiện ra tôi.
Cô ấy hoảng hốt, vội vã lau nước mắt rồi chạy đi.
Thẩm Húc thu lại ánh mắt đang ấy, rồi tôi bằng ánh mắt không có cảm .
Sự chán ghét và căm thù ấy, khiến tôi rùng mình.
“Giang Hạ, như còn chưa đủ sao? Sao cứ bám theo tôi mãi thế, giờ thì hài lòng chưa?”
Thì ra đó tên là Thời Mục.
Thì ra, những cử chỉ quan tâm tôi dành cho ta, trong mắt ta chỉ là sự bám theo vô liêm sỉ.
Thì ra, tin đồn về việc hôn ước của chúng tôi biến mất không phải vì chúng tôi sắp chính thức đính hôn, mà là vì ta đã có người mình .
Tôi không nhớ mình rời đi như thế nào, chỉ nhớ…
Cả đêm dài tĩnh mịch.
Tôi nghe thấy ở trong lòng, giọng mình cứ lặp đi lặp lại.
Tôi không .
Cưới một người như Thẩm Húc, tôi không .
3
“Giang Hạ, chỉ cần thuyết phục Thời Mục quay lại với tôi, tôi sẽ đồng ý với .”
“Dù là hôn hay liên hôn, tôi sẽ không từ chối.”
Có lẽ là vì tự tin rằng tôi sẽ không thể từ chối điều kiện này.
Nên Thẩm Húc ngẩng cằm lên, ta khoanh tay, dáng vẻ như đang chờ xem kịch hay.
Không.
Tôi đã hạ quyết tâm.
Ánh mắt tôi lướt qua đám đông.
Thay vì cứ tiếp tục dây dưa với Thẩm Húc, tôi thà cắt đứt mọi thứ.
Rồi tìm người khác còn hơn.
Những bình luận vẫn tiếp tục lướt qua mắt tôi.
Tôi tinh mắt thấy một dòng bình luận.
【Cầu xin nữ chính hãy để mắt đến Thẩm Chiêu Bắc đi. Ai hiểu giá trị của một người tự ti, u ám và thuần khiết như một cún si như Thẩm Chiêu Bắc chứ?】
Thẩm Chiêu Bắc?
Có vẻ như vừa rồi trong bình luận cũng có người nhắc đến ấy.
Anh ấy không phải là trai của Thẩm Húc sao?
Tôi vô thức về phía Thẩm Chiêu Bắc, ấy đang đứng phía sau Thẩm Húc.
Từ đây qua, tôi chỉ có thể thấy bóng dáng cao ráo và góc nghiêng khuôn mặt của ấy.
Anh ấy cúi mặt, thờ ơ cầm ly rượu, như thể hoàn toàn không ý đến mọi người xung quanh.
Không đúng.
Nếu kỹ, thì đầu ngón tay ấy hơi trắng bệch, như thể sắp bóp nát cái ly…
【Rõ ràng cả căn phòng của ấy đều là ảnh của nữ chính, bình thường lại cực kỳ kiềm chế bản thân, không dám nhiều nữ chính.】
【Nếu hôm nay nữ chính hôn người khác, chắc chắn trai u ám này sẽ lại lén về nhà khóc thôi.】
Cả… cả căn phòng đều là ảnh của tôi sao?
Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn sau khi đọc bình luận đó.
Thì Thẩm Húc đã ý đến sự im lặng kỳ lạ của tôi, nhíu mày thúc giục.
“Giang Hạ, còn không mau nhanh lên?”
Không quan tâm nữa.
Thà biến thái một chút còn hơn là chết trong sự ngột ngạt!
Tôi hít một hơi thật sâu, nở một nụ với Thẩm Húc: “Anh hiểu lầm rồi, thực ra tôi muốn …”
“Thẩm Húc, có thể tránh ra một chút không? Anh đứng đang chắn trước người tôi thích đấy.”
Bạn thấy sao?