Giấc Ngủ Bị Quấy [...] – Chương 6

6

Biết không thể đánh lừa nữa, quản lý cố gắng nặn ra một nụ cứng ngắc:

“Được rồi, theo ý . Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát ngay.”

“Hạ Thiến, theo tôi ra ngoài! Đừng ở đây quấy rầy khách nghỉ ngơi nữa!”

Ông ta trừng mắt Hạ Thiến, kéo ta và hai bảo vệ rút khỏi phòng.

Tiếng bước chân dần khuất sau hành lang, những khách hóng chuyện cũng bị mời rời đi.

Cơn giận và sự mệt mỏi như sóng thần ập xuống khiến tôi gần như sụp đổ.

Tôi loạng choạng bước lại giường, chỉ muốn ngã xuống và mặc kệ mọi thứ.

Nhưng đúng lúc tôi vừa ngồi xuống, ánh mắt vô lướt qua một góc phòng–nơi đặt vali hành lý.

Tim tôi đột ngột trĩu xuống.

Rõ ràng trước đó tôi đã cẩn thận để vali nằm gọn gàng trên giá hành lý.

Vậy mà giờ nó lại nghiêng vẹo tựa vào tường, khóa kéo… hình như đã bị kéo mở ra một đoạn.

Một cảm giác bất an cực độ ập tới.

Tôi gần như nhào tới, tay run rẩy kéo mạnh khóa vali.

Quần áo bị lục tung.

Tôi chẳng buồn để ý nữa, phát điên mà lục tung lớp lót ở giữa.

Nơi đó tôi cất chiếc USB chứa bản đề án cuối cùng cùng toàn bộ dữ liệu thiết kế gốc đã mã hóa.

Nhưng giờ nó đã…

Biến mất!

USB không còn!

Toàn thân tôi nóng bừng lên như máu trào ngược.

ta–nhất định là ta!

Tôi điên cuồng lao ra khỏi phòng.

Cuối hành lang, cửa thang máy đang dần khép lại.

Qua khe cửa thang máy vừa khép lại, tôi kịp thấy gương mặt của Hạ Thiến vụt qua–đầy ác ý và đắc thắng.

“Đứng lại! Trả đồ cho tôi!”

Tôi hét lên, lao tới, cửa thang máy đã đóng sầm lại.

Tôi lập tức quay đầu, phóng thẳng về phía cầu thang bộ, ba bậc gộp một mà lao xuống như điên.

Vừa tới sảnh tầng một, tôi đã thấy ta đang vội vã bước vào phòng nghỉ phía sau quầy lễ tân.

“Đứng lại cho tôi!”

Tôi lao tới, tóm chặt lấy tay ta.

Cô ta quay phắt đầu lại, mặt mày hốt hoảng chẳng còn chút đắc ý nào:

“Cô gì đấy? Buông ra!”

“Trả USB cho tôi!”

Tôi thẳng vào ta, giọng run lên.

“USB gì cơ? Tôi không biết!”

Cô ta giằng mạnh, mắt láo liên.

“Cô lục phòng tôi, ngoài ra thì còn ai vào đó nữa!”

Tôi chỉ thẳng mặt ta.

“Cô vu khống!”

Cô ta hét toáng lên, cố gắng gỡ tay tôi ra.

“Cô có bằng chứng không? Ai thấy tôi lấy đồ của ? Bảo vệ! Bảo vệ! Cô ấy lại phát điên rồi!”

Khách và nhân viên xung quanh bắt đầu ngoái lại .

“Bằng chứng à?”

Tôi bật lạnh, chỉ tay lên tầng:

“Phòng tôi bị cửa, xích an toàn bị cắt, vali bị lục tung– đủ chưa?! Cảnh sát đang đến đấy, có dám để họ kiểm tra người và bàn việc của không?!”

Nghe đến chữ “cảnh sát”, sắc mặt Hạ Thiến lập tức trắng bệch.

Ánh mắt ta đảo loạn, rồi đột nhiên như thể hạ quyết tâm, rút từ túi ra một vật nhỏ màu đen.

USB của tôi!

“Trả đây!”

Tôi vội đưa tay chụp lấy.

Nhưng đúng khoảnh khắc tôi sắp chạm vào, mặt ta lộ ra nụ dữ tợn, rồi đột ngột ném mạnh USB xuống đất.

Tiếp đó, ta giơ chân lên, đạp mạnh.

Rắc!

USB vỡ nát ngay trước mắt tôi.

“Cô…!!”

Tôi gào lên, nhào tới định ngăn lại.

Nhưng ta đã nhanh chân dẫm thêm vài phát nữa.

“Bây giờ hài lòng rồi chứ?!”

Cô ta thở hổn hển, lùi lại một bước.

“Không phải muốn nó sao? Cho đấy!”

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, đống vụn dưới đất, tim đau như bị ai bóp nghẹt.

Đó là công sức ba ngày ba đêm của tôi!

Tất cả… đã mất trắng!

Cơn nghẹt thở dữ dội siết chặt lấy cổ họng tôi.

Hạ Thiến biểu cảm của tôi, như thể tìm lại thế chủ , bắt đầu gào khóc với những người xung quanh đang tụ tập lại:

“Mọi người thấy chưa! Cô ta vu khống tôi ăn trộm! Còn đánh tôi nữa! Giờ lại ép tôi phải hủy đồ của chính mình! Tôi thấy rõ ràng là ta định tống tiền khách sạn!”

Đúng lúc đó, cửa lớn khách sạn bật mở, cảnh sát trong đồng phục nghiêm trang bước vào.

Quản lý lập tức lao ra đón, chỉ tay về phía tôi và đống USB vỡ trên sàn, cuống cuồng :

“Cảnh sát tới đúng lúc quá! Chính là vị khách này! Cô ấy mất kiểm soát, vừa chửi bới, đánh nhân viên của chúng tôi, còn hoại tài sản! Mời các xem đi!”

Hạ Thiến cũng nhập vai như thật, ôm mặt, nước mắt như suối, chỉ vào mảnh vụn dưới đất mà khóc rống lên:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...