Giấc Ngủ Bị Quấy [...] – Chương 4

4

Cô ta nhanh chóng lấy mu bàn tay lau mặt, vẻ mặt đáng thương như hoa lê dầm mưa vừa nãy biến mất sạch sẽ.

Liếc tôi một cái sắc lẻm như dao, ta hừ lạnh từ trong mũi, lắc mông bỏ đi.

Tôi dõi theo bóng ta khuất dần sau khúc cua hành lang, xác nhận mấy người hóng chuyện cũng đã đóng cửa lại.

Dây thần kinh căng như dây đàn suốt từ nãy đến giờ cuối cùng cũng buông lỏng.

Tôi quay lại phòng, cả người mất hết sức, trượt dọc theo cửa ngồi bệt xuống sàn như đổ sập.

Tim tôi vẫn còn đập như trống trận, lưng thì ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cuối cùng… cũng yên rồi?

Tôi lảo đảo bò dậy, loạng choạng trèo lên giường, vùi mặt vào gối thật sâu.

Ngay lúc tôi vừa thả lỏng một chút, cơn buồn ngủ mới chớm quay lại–

Bíp, cạch!

Tiếng kim loại đứt gãy sắc lẹm vang lên, cùng tiếng khóa cửa bị cưỡng chế mở ra lại lần nữa vang lên cùng lúc.

Tôi giật bắn, ngẩng phắt đầu lên, trợn tròn mắt.

Ngay giây sau, cánh cửa bị đạp mạnh bật tung.

Sợi xích an toàn mảnh dẻ kia–bị một chiếc kìm sắt khổng lồ cắt đứt ngay tại chỗ.

Cô lễ tân như oan hồn không tan lại quay lại.

Cô ta lao thẳng đến giường, không không rằng lật tung chăn tôi lên.

Khuôn mặt không còn chút che đậy nào, chỉ toàn là ác độc và khoái trá, ta vung tay lên.

Chát!

Một cái tát trời giáng, vang dội và rõ ràng, giáng thẳng lên mặt tôi.

“Cho mặt mà không biết điều!! Mở cái cửa thôi mà cũng lắm chuyện thế hả?!”

Má tôi nóng rát, tai ù đi vì cú tát bất ngờ.

Tôi ôm mặt, trân trối ta– lễ tân đứng chình ình trước giường.

“Cô! Cô dám đánh người?! Bảo vệ! Gọi bảo vệ! Tôi muốn báo công an!!”

Tôi cố vùng dậy, sau nhiều ngày thức trắng cộng với cú sốc và cơn giận vừa rồi, cơ thể tôi nặng như đeo chì, mắt hoa lên từng cơn.

Cô lễ tân lập tức lùi lại một bước, nụ đắc ý biến mất không còn dấu vết, thay bằng gương mặt hoảng loạn giả tạo.

Giọng ta lập tức vút lên, pha cả tiếng khóc, to về phía hành lang:

“Anh bảo vệ ơi cứu em với! Có người muốn đánh em! Khách này đánh người! Cứu mạng!”

Ngay khi tiếng hét vừa dứt, hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, thân hình lực lưỡng đã đứng chặn ngay cửa.

Rõ ràng là họ đã chờ sẵn bên ngoài từ đầu.

Trong tay họ thậm chí còn đang cầm điện thoại–ống kính lạnh ngắt chĩa thẳng vào bên trong phòng.

Một trong hai bảo vệ nhíu mày, giọng nghiêm túc:

“Thưa , xin hãy bình tĩnh! Đừng manh , chúng tôi nhận báo cáo đang kích , có xu hướng bạo lực!”

“Bạo lực?!”

Tôi tức đến mức muốn hộc máu, chỉ vào nửa bên mặt đang sưng vù của mình:

“Nhìn cho rõ! Là ta xông vào phòng tôi! Cắt đứt xích an toàn! Còn tát tôi nữa! Chính là ta!”

Cô lễ tân lập tức nấp sau lưng bảo vệ, sụt sùi:

“Tôi… tôi không có… tôi chỉ thấy mãi không mở cửa, sợ gặp chuyện gì nên mới theo quy định vào kiểm tra thôi… Tôi gọi mãi không , định lay dậy thì ấy bỗng nhiên nổi điên, định đánh tôi… tôi sợ chết khiếp…”

“Cô xạo!”

Tôi gào lên, giận dữ đến run người.

“Đảo trắng thay đen, khách sạn các người là nơi cho phép nhân viên hành hung khách à?! Tôi muốn gặp quản lý! Ngay bây giờ!”

“Muốn gặp quản lý? Được thôi!”

Cô ta bất ngờ ló đầu ra từ sau lưng bảo vệ, mặt không còn tí nước mắt nào, ánh mắt độc địa như rắn, môi nhếch lên một nụ khinh miệt.

“Nhưng trước khi gặp quản lý, chúng tôi phải đảm bảo an toàn đã. Lúc nãy chẳng phải mình bị bệnh tim sao? Còn bị dọa đến phát bệnh à?”

“Vậy thì tốt quá. Khách sạn chúng tôi luôn đặt sự an toàn của khách lên hàng đầu!”

Cô ta bất ngờ gằn giọng, lớn tiếng ra lệnh:

“Anh Vương, Lý, vị khách này mình bị bệnh tim, đang trong trạng khẩn cấp. Gọi cấp cứu ngay! Phong tỏa hiện trường!”

“Cái gì cơ?!”

Tôi sững sờ.

Hai bảo vệ liếc nhau, ánh mắt có chút do dự, cuối cùng vẫn nghiêng về phía mệnh lệnh.

Một người lập tức rút bộ đàm ra:

“Lễ tân gọi bộ phận y tế! Tình huống khẩn cấp! Khách phòng 816 bị phát bệnh tim! Gọi 120 ngay!”

Người còn lại bước lên một bước, ánh mắt sắc lẹm quét khắp phòng, ống kính điện thoại trên tay hướng thẳng vào tôi.

“Các người… các người…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...