Tôi , lắc đầu: "Không phải trai, chỉ là một người thiếu thương nên cứ bám mãi thôi..."
Tôi chợt nhận ra, chiến thuật "lúc gần lúc xa" thật sự rất có hiệu quả đối với Thẩm Ngạn Chu.
Bạch nguyệt quang trong ký ức của ta trốn tránh, bố mẹ cũng từ bỏ, Thẩm Ngạn Chu trở thành kẻ không ai cần.
Còn tôi rõ ràng trở thành chỗ dựa tinh thần quan trọng nhất bên cạnh ta.
Nhìn dáng vẻ lo lo mất và sự phụ thuộc nặng nề của ta đối với tôi, tôi biết kế hoạch của mình đã thành công.
Chỉ cần tôi nhắc đến chuyện rời đi, ta sẽ phát điên mà giữ tôi lại.
Đàn ông ấy mà, thứ không có mới là tốt nhất.
Thế nên cứ cách vài ngày tôi lại hành hạ Thẩm Ngạn Chu một lần, thật sự rất sảng khoái.
Chẳng bao lâu nữa sẽ đến sinh nhật của Thẩm Ngạn Chu.
Từ sau khi xảy ra chuyện, ta rất sợ gặp người ngoài.
Đám thân từ nhỏ cũng không liên lạc.
Tôi đã liên hệ với đám của từ một tuần trước, cùng nhau chuẩn bị cho ta một món quà lớn.
12
Sáng sớm ngày sinh nhật, mấy người của ta đã đến.
Họ mang theo một bó hoa thật lớn.
Người thân nhất thậm chí còn chuẩn bị một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn, muốn dành cho Thẩm Ngạn Chu một bất ngờ.
Lúc họ bước vào, Thẩm Ngạn Chu đang chống nạng tập đi.
"A Chu, xem chúng tôi mang gì đến cho cậu!"
"Siêu xe mới nhất..."
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt mọi người.
Xem ra, bên ngoài vẫn chưa biết tin công tử nhà họ Thẩm bị tàn phế.
Họ lắp bắp gọi: "A Chu...cậu...cậu..."
Mặt mày Thẩm Ngạn Chu tái mét, ánh mắt còn xen lẫn sự khó chịu và lúng túng.
Ai mà ngờ , một người từng là đứa con cưng của trời như Thẩm Ngạn Chu giờ lại trở thành thế này?
Sau vụ tai nạn, điều mà Thẩm Ngạn Chu không muốn nghe nhất chính là liên quan đến xe cộ.
Còn đám từng cùng ta đua xe xuất hiện lúc này, chẳng khác nào xát muối vào vết thương của ta.
Anh ta siết chặt tay, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.
Khi thấy chìa khóa siêu xe trong tay người , ta gần như hét lên giận dữ: "Ai cho các người đến đây! Ai cho phép các người đến đây!"
"Biến hết đi cho tôi!"
Haizz, một bữa tiệc sinh nhật tốt đẹp cứ thế bị hủy.
Tôi tiễn đám của Thẩm Ngạn Chu ra cửa, áy náy xin lỗi: "Mọi người đừng để bụng, ấy chỉ là chưa thể chấp nhận ..."
Mọi người đều tỏ vẻ hiểu và tiếc nuối rời đi.
Lúc quay lại phòng, tôi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Ngạn Chu.
Anh ta nghiến răng hỏi tôi: "Giang Ninh, có phải em cố không?"
"Cố để họ đến xem tôi trò !"
Tôi đứng trên cao ta, không đáp mà chỉ khẽ .
Ánh mắt của Thẩm Ngạn Chu ngay lập tức đầy vẻ đau thương vô hạn.
Anh ta gần như cầu xin:
"Tại sao em lại ? Tôi đã chuẩn bị cùng em sống cả đời rồi."
"Tôi em như thế mà..."
13
Tôi không nhịn mà bật thành tiếng.
Kiếp trước, khi tôi cần của nhất, ta lại ghê tởm tôi vô cùng.
Mỗi lần thân mật, ta đều lên nhóm chat chế giễu:
[Thật kinh tởm, tôi không muốn chạm vào ta!]
[Bao giờ mới kết thúc đây!]
Còn bây giờ, người bị mất chân lại là ta.
Muốn sống tốt với tôi cả đời ư?
Nói tôi ư?
Thật nực , rẻ mạt như , tôi không cần!
Giờ đến lượt tôi ghê tởm rồi.
Vì , tôi chậm rãi đọc từng chữ đã chuẩn bị sẵn cho ta nghe:
"Anh em à, có ai hiểu nỗi lòng này không, mỗi lần ta khập khiễng như , tôi đều muốn nôn!"
"Sớm biết phải sống cả đời với một người mình không , tôi thà rằng người bị cụt chân hôm đó là tôi!"
"Thật muốn bỏ trốn khỏi đám cưới quá!"
Nhìn vẻ mặt ngày càng bối rối của Thẩm Ngạn Chu, tôi tiến lại gần thêm vài bước, mỉm thì thầm bên tai ta:
"Thế nào, cảm giác bị người khác giẫm đạp có đau không?"
"Nhưng kiếp trước đã đối xử với tôi như đấy!"
"Anh chỉ là một kẻ tàn phế, dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ đến c.h.ế.t đi sống lại?"
Dường như Thẩm Ngạn Chu nhớ ra điều gì, ta đưa tay ôm chặt đầu.
Cơn đau dữ dội khiến ta ngã xuống đất, liên tục lăn lộn rên rỉ đầy đau đớn.
Trán ta toát ra mồ hôi lạnh.
Tôi lạnh lùng tất cả, trong lòng tràn đầy khoái trá.
Không ai biết rằng, từ khi sống lại đến giờ, tôi đã mơ thấy bao nhiêu cơn ác mộng.
Trong mơ, Thẩm Ngạn Chu bề ngoài tôi như mạng sống, sau lưng lại tàn nhẫn đẩy tôi vào vực thẳm.
Biết bao đêm giật mình tỉnh giấc, tôi đều run sợ rất lâu.
Tôi sợ rằng sống lại chỉ là một giấc mơ.
Rồi khi tỉnh dậy, tôi lại là Giang Ninh bị bỏ rơi trong lễ cưới.
Ánh mắt tôi đăm đăm vào bên chân bị gãy của ta, giọng mỉa mai: "Thẩm Ngạn Chu, mất một chân trông thật kinh tởm!"
Cuối cùng, Thẩm Ngạn Chu nằm dưới đất hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta tôi trừng trừng, mắt đỏ ngầu, gầm lên giận dữ, giọng uất ức.
Trông thật đáng thương.
Tôi không thèm để ý, mở cửa bước đi.
Chỉ còn lại giọng ta khẩn cầu yếu ớt bên tai: "A Ninh, đừng đi, xin em..."
14
Tôi và Thẩm Ngạn Chu hoàn toàn cắt đứt.
Tôi cũng không cần phải đến căn hộ của ta nữa, chỉ chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi múa ba lê.
Bạn thấy sao?