Giấc Mộng Không Lối [...] – Chương 5

Lúc Thẩm Ngạn Chu lại đập nát điện thoại, cuối cùng tôi cũng thấy sự mất kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt của mẹ Thẩm.

Cũng phải, nhà họ Thẩm đâu chỉ có mình Thẩm Ngạn Chu là con trai.

Từ khi Thẩm Ngạn Chu bị tàn phế, bố Thẩm chỉ đến thăm ta lấy một lần.

Tôi ra rằng ông ta đã từ bỏ đứa con trai này.

Mẹ Thẩm gần đây cũng bận rộn đến mức đầu óc rối bời, không chỉ phải đối phó với những người phụ nữ và con riêng bên ngoài, mà còn phải quản lý công ty. Thêm vào đó là tính khí thất thường của Thẩm Ngạn Chu, bà không còn đến thăm ta hàng ngày mà chỉ vài ngày mới ghé qua một lần.

Có lẽ, bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng lâu dài.

Thẩm Ngạn Chu dường như cũng nhận ra sự thay đổi của mẹ mình, nên thời gian nổi nóng càng nhiều hơn.

Mỗi lần Thẩm Ngạn Chu nổi đóa, tôi đều đứng lặng lẽ sau cánh cửa ta.

Bởi ta không cho người ngoài tiếp cận, người giúp việc cũng không dám lại gần.

Chờ đến khi gào thét liên tục, giận dữ đập , tôi mới khéo léo xuất hiện.

Sau đó, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, dịu dàng trấn an:

"Ngạn Chu, xin lỗi, vừa nãy em đang hầm canh nên không nghe thấy gọi..."

"Lần sau em nhất định sẽ đến nhanh hơn, đừng tức giận, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."

Lúc Thẩm Ngạn Chu nổi giận, ngay cả tôi ta cũng trừng mắt giận dữ.

Tôi chỉ biết ngoan cố quay mặt đi, ấm ức lau nước mắt: "Nếu thực sự ghét em như , em có thể rời đi..."

Cuối cùng, gương mặt Thẩm Ngạn Chu cũng hiện lên vẻ bối rối, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, hèn mọn yếu đuối:

"Đừng đi...A Ninh, chỉ còn lại em thôi..."

Thời gian cứ thế trôi qua, dần dần, tôi biết Thẩm Ngạn Chu đã không thể sống thiếu tôi.

10

Cơ thể của Thẩm Ngạn Chu đang dần hồi phục.

Còn tôi thì như mong muốn, tuyển chọn vào đoàn múa ba lê của thành phố A.

Ba năm trôi qua, tôi lại một lần nữa đứng trên sân khấu quen thuộc.

Tôi gần như đến mức muốn rơi nước mắt.

Trong giai điệu nhẹ nhàng, tôi kiễng chân, thả lỏng bờ vai, như một cánh bướm tung bay.

Khi cánh tay vươn lên, dường như chỉ cần với là có thể chạm tới bầu trời đầy sao lấp lánh.

Mỗi lần nhảy lên, xoay vòng, tôi đều cảm nhận sức mạnh không ngừng tràn ngập nơi trái tim.

Vì biểu hiện xuất sắc, trưởng đoàn đặc biệt tiến cử tôi tham gia cuộc thi múa ba lê.

Để luyện tập tốt hơn, tôi ngày càng ít đến căn hộ của Thẩm Ngạn Chu.

Bác giúp việc đã gọi điện cho tôi mấy lần.

Cho đến khi tôi cuối cùng thu xếp thời gian đến căn hộ, bác giúp việc mới thở phào nhẹ nhõm: "Cô Giang, cuối cùng cũng đến rồi, thiếu gia lại nổi giận, chúng tôi không thể khuyên ..."

Vừa bước vào, tôi liền thấy khuôn mặt lạnh tanh của Thẩm Ngạn Chu.

Anh ta vừa mở miệng đã hỏi tội tôi: "Dạo này em bận gì mà không đến thăm ?"

Tôi khẽ nhướng mày, Thẩm Ngạn Chu kiêu ngạo ngày nào cũng chỉ đến thế.

Tôi nở một nụ rạng rỡ với ta, vui vẻ : "Trước khi tốt nghiệp em đã đăng ký vào đoàn múa ba lê thành phố A, bây giờ đã nhận, hơn nữa trưởng đoàn còn đặc biệt để em đại diện đoàn tham gia thi đấu!"

Tôi cố ý lờ đi khuôn mặt ngày càng trầm xuống của Thẩm Ngạn Chu, ngược lại càng càng phấn khích.

"Giang Ninh, đủ rồi!"

Tôi che miệng, giả vờ như lỡ lời.

Sau đó lại liếc chân trái trống không của Thẩm Ngạn Chu, cúi đầu tỏ vẻ áy náy: "Ngạn Chu, xin lỗi, em không cố ý."

Tôi ngừng một chút, rồi tiếp: "Em chỉ quá vui mừng thôi, gần đây em tập luyện liên tục, đã bỏ bê , đợi thi xong, em nhất định..."

Lời tôi còn chưa xong, Thẩm Ngạn Chu đã đ.ấ.m mạnh xuống bàn.

"Em thấy chân tôi tàn phế, cố ý chọc tức tôi đúng không?"

Anh ta nhếch mép lạnh, tự giễu thì thầm: "Đến em cũng cho rằng tôi là kẻ vô dụng..."

Tôi bị Thẩm Ngạn Chu dọa lùi lại một bước, nhất thời hoảng loạn, định ôm ta lại không dám.

"Em thực sự không cố ý, nếu không thích em, em...em sẽ đi ngay bây giờ..."

Tôi lau nước mắt, quay người định bước ra cửa.

Phía sau bỗng vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Thẩm Ngạn Chu dường như muốn kéo tôi lại, trong lúc vội vàng ta đã ngã từ trên giường xuống đất.

Nhìn Thẩm Ngạn Chu trong bộ dạng thảm cực độ, tôi chợt nhớ đến những lời ta từng chế giễu tôi.

"Giang Ninh, dáng đi khập khiễng của ta trông như hề ! Tôi phải sao để không lên đây, ha ha ha!"

Anh ta từng biến nỗi đau của tôi thành trò để kể cho người khác nghe.

Có lẽ ông trời có mắt, bây giờ người giống như hề lại chính là Thẩm Ngạn Chu.

Nếu có thể, tôi thật sự muốn quay lại cảnh này, để Thẩm Ngạn Chu tự thấy dáng vẻ hề hước của chính mình!

11

Kể từ ngày đó, Thẩm Ngạn Chu trở nên ngày càng bám dính lấy tôi.

Dường như vì sợ tôi rời đi, mỗi ngày ta đều gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho tôi.

Tôi bận luyện tập múa, thường không để ý đến ta.

Anh ta liền nhắn tin hàng loạt:

[A Ninh, hôm nay em có đến thăm không?]

[A Ninh, muốn ăn canh sườn em nấu.]

[Canh bác giúp việc nấu không ngon bằng của em...]

Tôi không trả lời, chỉ để điện thoại ở chế độ im lặng.

Các trong đoàn múa trêu: "Cãi nhau với trai à?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...