Giấc Mộng Không Lối [...] – Chương 3

Anh ta gào lên, dùng hết sức đập mạnh vào chân phải của mình, gân xanh hằn lên trên tay.

Mẹ Thẩm khóc lóc chạy tới giữ ta lại, bị ta hất văng ra.

Cả phòng bệnh chỉ còn lại tiếng gào khàn đặc của ta: "Cút đi! Tất cả cút hết!"

Một lúc sau, Thẩm Ngạn Chu dường như đã kiệt sức.

Anh ta buông tay, ánh mắt đầy thê lương, tiếng khóc nghẹn ngào như một con thú bị nhốt trong lồng.

05

Tôi đứng một bên nhạt, nước mắt chảy dài.

Nhưng tôi không khóc vì Thẩm Ngạn Chu, mà vì hình ảnh của mình trong quá khứ chợt ùa về.

Kiếp trước, khi biết mình bị cắt cụt chân, tôi cũng tuyệt vọng như thế.

Tôi đã học múa ba lê suốt 18 năm trời.

Cô giáo từng tôi sinh ra là để tỏa sáng trên sân khấu.

Nhưng tôi lại mất đi đôi chân, giấc mơ của tôi cũng vì thế mà đứt đoạn từ đó.

Tôi mãi mãi không quên quãng thời gian đen tối nhất đời mình.

Tôi nhốt mình trong phòng cả ngày, không muốn gặp bất kỳ ai, chỉ muốn trốn trong góc khuất không người.

Bất kỳ chuyện gì cũng có thể chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của tôi.

Tôi từng tự bản thân, thậm chí nghĩ đến việc tự sát.

Chính Thẩm Ngạn Chu đã cửa phòng, bế tôi ra khỏi vũng máu.

Anh ta ôm tôi thật chặt, nhẹ nhàng hôn lên má tôi:

"A Ninh, xin lỗi, là không bảo vệ em..."

"Nếu muốn trách thì trách , đừng tổn thương chính mình..."

Thẩm Ngạn Chu đã thuyết phục bố mẹ tôi, đưa tôi về căn hộ của ta, còn hứa chắc nịch rằng sẽ chăm sóc tôi cả đời.

Nhưng hóa ra tất cả chỉ là một vở kịch lừa dối.

Sau khi chúng tôi đính hôn, Thẩm Ngạn Chu lợi dụng tài nguyên của nhà họ Giang để nhanh chóng mở rộng tập đoàn Thẩm thị.

Chỉ trong vòng ba năm, Thẩm thị đã trở thành một trong những doanh nghiệp hàng đầu ở kinh đô, bỏ xa tập đoàn Giang thị.

Anh ta thậm chí còn cố khó dễ cho Giang thị trong các cuộc đấu thầu đất đai, cả công khai lẫn ngấm ngầm đều chèn ép Giang thị.

Mẹ tôi từng bóng gió nhắc nhở tôi vài lần.

Nhưng khi đó tôi quá phụ thuộc vào Thẩm Ngạn Chu, hoàn toàn không nhận ra người mà tôi nhất đang toan tính gì.

Chỉ đến khi tận mắt thấy những đoạn tin nhắn, tôi mới biết mình đã sai lầm đến mức nào.

Nhìn Thẩm Ngạn Chu đau đớn nằm trên giường, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Nếu đã tái sinh, thì những gì Thẩm Ngạn Chu từng với tôi, tôi nhất định sẽ trả lại không sót chút nào.

Anh ta không thích tôi phải không? Vậy thì tôi sẽ cố ở bên cạnh ta.

Khiến ta từng bước phụ thuộc vào tôi, tôi, đến mức không thể thiếu tôi, rồi tôi sẽ đẩy ta xuống địa ngục!

Vì thế, tôi cúi xuống ôm lấy Thẩm Ngạn Chu đang nức nở.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mẹ Thẩm, tôi từng chữ một cam đoan:

"Ngạn Chu, đừng sợ, em sẽ chăm sóc cả đời..."

"Dù có mất một chân, em cũng sẽ mãi ở bên !"

06

Cứ như thế, tôi chủ nhận trách nhiệm chăm sóc Thẩm Ngạn Chu.

Mỗi ngày, dù mưa gió thế nào, tôi cũng chạy đến căn hộ của ta.

Trong mắt những người trong giới, của tôi dành cho Thẩm Ngạn Chu đã đạt đến cực điểm.

Ngay cả Thẩm Ngạn Chu cũng nghĩ như .

Rốt cuộc, ai có thể chịu đựng việc hy sinh cả tương lai của mình để ở bên một người tàn phế?

Còn mẹ tôi, khi biết tôi tự nguyện chăm sóc Thẩm Ngạn Chu, suýt nữa thì nhốt tôi lại.

tôi với ánh mắt đầy khó hiểu: "Mẹ biết con thích thằng bé đó, chuyện này không liên quan gì đến con. Sao con phải đánh đổi cả đời mình như thế?"

Tôi lại nhớ đến câu hỏi lạnh lùng của Thẩm Ngạn Chu: "Giang Ninh, đi hỏi bố mẹ xem, hỏi xem họ đã ép tôi như thế nào!"

Tôi không biết bố mẹ mình đã dùng cách gì để khiến Thẩm Ngạn Chu thỏa hiệp.

ta căm hận thế nào, cũng vẫn phải cố nhịn để chăm sóc tôi suốt ba năm.

Nhưng tất cả những điều này sẽ không bao giờ có lời giải.

Sau khi tôi cam đoan rằng mình hoàn toàn tỉnh táo, mẹ tôi mới miễn cưỡng chấp nhận.

07

Giống như tôi ngày trước, Thẩm Ngạn Chu sau khi bị cắt cụt chân bắt đầu trở nên cáu gắt và dễ nổi nóng.

Vì không thấy, ta càng nhạy cảm và đa nghi hơn.

Khi thì chê tiếng bước chân của hộ lý quá lớn, lúc lại chê món ăn của đầu bếp không ngon.

Chỉ trong vòng nửa tháng, đã thay đến vài hộ lý.

Đồ đạc ở đầu giường cũng bị ta đập không biết bao nhiêu lần.

Không ai có thể dỗ dành Thẩm Ngạn Chu, ngoại trừ tôi.

Bởi vì chỉ có tôi mới hiểu lòng kiêu hãnh của ta.

Tôi biết ta cần gì, biết đâu là điểm nhạy cảm nhất của ta.

Khi ta vô thức mím môi, tôi sẽ kịp thời rót cho ta một ly nước ấm.

Khi ta trằn trọc trở mình liên tục, tôi sẽ đỡ ta vào phòng tắm.

Thẩm Ngạn Chu không thích đồ ăn do đầu bếp nấu, lại thích uống canh tôi hầm.

Không ai biết rằng, trong ba năm ở kiếp trước, chưa đầy một tháng, tất cả người giúp việc và hộ lý đã bị Thẩm Ngạn Chu đuổi ra khỏi nhà.

Tôi đã nấu bao nhiêu nồi canh cho Thẩm Ngạn Chu.

Khẩu vị của ta, tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Từ đó trở đi, chỉ có tôi phép bước vào phòng ta.

Đôi khi, Thẩm Ngạn Chu tỏ ra hoang mang.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...