01
Khi ta xuất cung, đã đến tuổi kết hôn, vì vội vàng tìm kiếm cho mình một tấm chồng.
Người nhà và bà mối đã se duyên cho ta không ít lần, nào là người bán rau, người đánh cá, nào là người ruộng.
Ta có lòng tự trọng cao, chẳng coi trọng ai.
Ta có dung mạo xinh đẹp, khi soi gương trang điểm, ta thường có chút tự hào.
Người trong gương mặt như hoa đào, mắt tựa nước thu, miệng như quả đào.
Quan trọng hơn, ta đã từng gặp Thiên tử đương triều.
Ta đã từng dâng trà, rót nước cho ngài.
Trong cung đạo dài hẹp, ta đã từng thỉnh an ngài.
Kim khẩu ngọc ngôn của ngài đã từng với ta "bình thân".
Đó chính là chân long thiên tử, biết bao người cả đời cũng không thấy góc áo của ngài.
Những điều này vô cớ khiến ta cảm thấy bản thân cũng trở nên tôn quý.
Mặc dù không giống như ta tưởng tượng, ngài phong ta Hoàng phi, cho ta mặc hoa phục bảo quan, một sủng phi sánh vai với Dương Quý Phi, Triệu Phi Yến.
Nhưng ta vẫn cảm thấy, người như ta, không nên gả cho người phu bình dân, một người phụ nữ quê mùa thô tục.
Nên xứng với vương hầu tướng tướng, một phu nhân tôn quý.
02
Ta ăn mặc lộng lẫy, cả ngày lắc lư eo, đến trước cửa nhà những gia đình giàu có để cầu may.
Trước kia trong cung, mỹ nhân như hoa đua nở, tranh hương đoạt sắc, ta không thể chen chân vào .
Nhưng ngoài cung, ta xinh đẹp hơn những nữ tử trên đường phố.
Ta cho rằng bản thân đủ sức mê hoặc một công tử giàu sang, khiến chàng ta vừa gặp đã , rồi đưa ta về phủ, thề non hẹn biển sẽ cưới ta, cùng ta sống đến đầu bạc răng long.
Từ đó ta vợ chồng hòa thuận, con cháu đầy đàn, sống trong nhung lụa.
Trong thoại bản, chẳng phải rất nhiều câu chuyện kinh thiên địa, oanh oanh liệt liệt đều bắt nguồn như sao?
Vì , ta đã từng ném khăn tay trước cửa Vương phủ, ném trâm cài trước cửa Tướng phủ, giả vờ ngất xỉu trước cửa nhà phú ông.
Nhưng sau một thời gian dài cố gắng, vẫn không đợi cuộc gặp gỡ cờ như mong đợi, ngược lại gặp phải vài tên du côn lưu manh.
Cha mẹ mắng ta điên rồi, ta lòng tham không đáy, bảo ta nhanh chóng tìm một người đàn ông thật thà mà gả.
Những cùng tuổi ta, con cái đã chạy đầy đất rồi.
Và điều họ nhiều nhất, chính là muốn ta lấy số tiền tiết kiệm bao nhiêu năm qua ra để cưới vợ cho em trai.
Quả thật, ta có chút tiền.
Những năm đó ta sống tiết kiệm trong cung, tích cóp bổng lộc hàng tháng và tiền trợ cấp khi xuất cung, tổng cộng bảy mươi lượng.
Số tiền này đủ để cưới vợ cho em trai, rồi tổ chức một đám cưới linh đình.
Ta em trai và cha mẹ nuông chiều nó, nghiến răng giấu tiền kỹ càng, không chịu đưa.
Ta phải tính toán cho bản thân mình.
Vì , cuộc sống của ta trở nên khó khăn, ngày ngày cãi nhau với cha mẹ và em trai.
Ta càng chăm chỉ đến trước cửa nhà những gia đình giàu có để chờ " cờ gặp gỡ", ta mong mỏi một ngày nào đó sẽ có một quý nhân bước ra từ bên trong, dùng bàn tay cao quý của mình kéo ta ra khỏi biển khổ.
Chờ đợi đã lâu, ta vẫn không đợi quý nhân, ngược lại đợi một mỹ nhân.
Ngày hôm đó, ta dựa vào gốc cây bên cạnh cửa Tề vương phủ, suy nghĩ xem thế nào để có thể lấy lòng quý nhân bên trong.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình giống như kỹ nữ trong thanh lâu, ta thầm mắng mình trong lòng.
Bất ngờ thấy cửa lớn Vương phủ mở ra, Tề Vương bước ra ngoài.
Ta cắn răng, hạ quyết tâm, cúi đầu đi về phía trước, cố ý va vào Tề Vương.
Không có cơ hội, ta sẽ tự tạo cơ hội cho mình, ta phải để quý nhân thấy ta.
Tề Vương bị va phải "ối" lên một tiếng, sau khi hoàn hồn liền túm lấy cánh tay ta, thị vệ hai bên cũng rút đao ra.
Ta giả vờ đáng thương sợ hãi, để vị Vương gia này lòng trắc ẩn.
Ta chờ ngài dịu dàng : "Cô nương, không sao chứ."
Nhưng ta lại nhận một cái tát, giòn tan.
Tề Vương tức giận chỉnh lại y phục, quát mắng ta: "Con nha đầu không biết đường, dám đâm vào bổn vương."
Ta ôm mặt, đầu óc choáng váng, sao lại không giống trong thoại bản.
Tề Vương nghi ngờ ta là thích khách, ra lệnh cho thị vệ bắt ta lại, đưa vào đại lao.
Trong lòng ta vô cùng sợ hãi, đang kêu gào thảm thiết thì một giọng mềm mại vang lên: "Chờ đã."
Tiếp đó, một mỹ nhân áo tím bước ra khỏi Vương phủ.
Ta mỹ nhân đó, chỉ cần liếc mắt một cái, toàn thân đã đờ ra.
Bạn thấy sao?