“Muội yên tâm, người kia rồi, Tô Kỳ Dương không phải loại vũ phu ham sắc, sẽ không điều bậy bạ bên ngoài, huống hồ hắn… hắn còn là huynh đệ của Trần đại ca, bọn ta chắc chắn không để hắn bắt nạt muội đâu.”
Nói đến đoạn cuối, hai gò má nàng lại ửng đỏ.
Ta biểu tỷ, có chút thất thần.
Nam nhân đều thích mỹ nhân.
Biểu tỷ thiên tư diễm lệ, hôm nay lại mặc áo khúc cư màu vàng nhạt, dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
Hai má ửng đỏ như hải đường, hàng mi cong dài khẽ chớp, thật khiến người xao lòng.
Còn ta, ngũ quan thanh đạm, thường phải dùng y phục màu sẫm để giữ uy với gia nhân và người ngoài, tự nhiên bị cho là nhạt nhòa vô vị.
E rằng chẳng có mấy ai có thể bỏ qua nàng để mà chọn ta.
Ta khẽ chua chát, không thêm lời nào, quay người bỏ đi.
8
Hai ngày sau, ta ngồi xe vào cung tham dự tuyển tú.
Những nỗi khổ kiếp trước từng trải, nay lại thành điểm mạnh của ta.
Vài vị bà vú già xét nét từng li từng tí cũng không tìm ra lỗi nào, liền treo bảng tên ta ở hàng đầu.
Dãy ấy có tổng cộng sáu người, về sau ba người trở thành hoàng tử phi.
Ta bình ổn tâm thần, đến bắt chuyện với họ.
Không kiêu không nịnh, năng hợp lòng, dần dần cũng kết vài phần nghĩa.
Đến ngày đại tuyển, mấy người kết giao cùng ta đều lần lượt thánh chỉ tứ hôn.
Đ/ọc= full tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Đến lượt ta, hoàng thượng lại đích thân hỏi Tứ hoàng tử:
“Lão Tứ, con thấy đích nữ nhà Thẩm thị có hợp chính phi của con không?”
Ta sợ Tứ hoàng tử lại giống kiếp trước mà cự hôn, liền vội vàng ngẩng đầu chàng.
Chỉ thấy ánh mắt chàng lãnh đạm đảo đến, ta vội chớp mắt mấy cái.
Nhưng lại sợ chàng hiểu lầm là ta không muốn gả,
bèn bĩu môi, lặp đi lặp lại hai chữ “ta gả” bằng khẩu hình.
Tứ hoàng tử ta hồi lâu, dường như khẽ mỉm .
“Phụ hoàng người tinh tường, hôn sự của nhi thần, xin tùy phụ hoàng chủ.”
Ngay sau đó, ta liền cảm thấy vài ánh đổ dồn đến, lưng lạnh như kim châm.
Mãi đến khi hoàng thượng hạ chỉ giải vây, ta mới rời khỏi.
Về đến Trữ Tú cung, mấy vị chuẩn hoàng tử phi lập tức xúm lại hỏi han.
Biết ta phong chính phi của Tứ hoàng tử, họ liền kéo ta lại không cho rời, thậm chí lôi cả thân thích xa tám đời ra để kết thân.
Ta chỉ mỉm đối đáp, trong lòng hiểu rõ:
Họ chỉ vì Tứ hoàng tử thân có tật bệnh, không thể đăng cơ, nên mới muốn thân thế.
Chợt nhớ lại kiếp trước, khi ta gả cho Trần Vệ.
Mỗi lần ra ngoài dự yến, dù bị khó, bị bẽ mặt, cũng chẳng ai quan tâm, vẫn phải nở nụ gượng gạo.
Còn hiện tại chưa thành thân đã nhờ ánh sáng của Tứ hoàng tử mà người kính trọng.
Lòng ta vừa chua xót, lại vừa ngọt ngào.
Kiếp này… ta và Trần Vệ đều có lựa chọn khác.
Từ nay về sau, hắn sống thế nào, ta chẳng buồn bận tâm nữa.
Chỉ cầu người thân bình an, Tứ hoàng tử an ổn,
thế là đủ.
9
Thánh chỉ tứ hôn đã ban, chuyện tuyển tú xem như kết thúc, các tú nữ cũng lần lượt rời cung.
Nhà ta nhận tin từ sớm.
Ngoại trừ tổ mẫu chân yếu không tiện, những người còn lại đều ra tận cửa nghênh đón.
Mẫu thân mừng rỡ tươi:
“Hơn tháng không gặp, mọi người trong nhà đều nhớ con lắm.”
Nghe , ta ngẩng đầu quanh—
Không thấy bóng dáng biểu tỷ.
Trên đường theo mẫu thân vào chính sảnh, ta thoáng liếc qua mấy tấm giấy đỏ chưa gỡ xuống, mới chợt nhớ: biểu tỷ đã xuất giá.
Mọi người thấy ta chăm chăm một chỗ, ánh mắt cũng đổ dồn theo.
Bá mẫu liền hiểu ý, vui vẻ giải thích:
“Hai đứa từ nhỏ lớn lên bên nhau, cảm sâu đậm hơn ai hết. Vân Nương không biết con đi tuyển tú, đến lúc về nhà vẫn luôn miệng hỏi thăm.”
Ta khẽ gật đầu:
“Hôm khác con sẽ mời tỷ ấy về ngồi chơi.”
Lời vừa dứt, biểu tỷ đã cùng Trần Vệ sóng vai bước vào.
Nàng mặc y phục của phụ nhân, mi mắt lông mày đều mang vẻ mặn mà từng trải.
Tầm mắt ta bỗng nóng lên.
Rõ ràng sớm đã biết chẳng thể quay về như trước, tận mắt thấy, lòng vẫn nhói đau.
“Muội đúng là nhẫn tâm.”
Nàng bước vào đã liếc ta một cái, trách nhẹ:
“Âm thầm lặng lẽ đi tuyển tú, hôn lễ của tỷ cũng không dự, ta còn ngây ngô giới thiệu người cho muội.”
Ta cúi đầu nhấp trà, chỉ khẽ :
“Việc chưa chắc chắn thì gì. Hôn lễ muội không đến kịp, nên chuẩn bị sẵn một phần lễ vật tặng tỷ thêm, mong tỷ bớt giận.”
Biểu tỷ lại kể tội ta một hồi, rồi bị bá mẫu gọi qua bên kia chuyện.
Ta ngồi chờ một lúc, cảm thấy vô vị liền rời đi.
Lúc băng qua hồ giả sơn để về viện, Trần Vệ bất ngờ xuất hiện chắn trước đường.
Chàng ta.
Không cần lời nào, cũng đủ lòng người rung .
10
Kiếp trước sống cùng nhau năm sáu mươi năm, dù là nuôi một con chó, cũng đủ thành thâm .
Chàng có lẽ cũng có chút không nỡ, có lẽ hận ta dễ dàng gả cho người khác.
“Thân phận Tứ hoàng tử tôn quý, muội đừng vì ham chuyện mà khiến cả nhà bị liên lụy, nhẹ thì phiền phức, nặng thì ảnh hưởng đến vương gia.”
Tâm trí đang hỗn loạn của ta bỗng chốc tĩnh lặng.
Thì ra trong mắt chàng, ta là người như thế…
Lòng lạnh đi phân nửa, ta lại giả như không hiểu:
“Phò mã đột nhiên nhảy ra, chỉ để mấy lời này thôi sao? Đúng là kỳ lạ.”
Ánh mắt chàng chăm ta, như muốn dò xét từng biểu cảm.
“Phò mã không phải muốn bảo muội và tỷ tỷ học theo Nghiêu Đế mà chung chồng đấy chứ?”
Ta giả vờ thẹn quá hóa giận, khiến chàng giật mình đứng sững.
“Còn dám nữa, ta sai người móc mắt chàng ra đấy.”
Buông lời ác độc xong, ta quay người bỏ đi, bữa trưa cũng lấy cớ không đến dùng.
…
Tới tận hai tháng sau, biểu tỷ mới quay lại phủ.
Trần Vệ cẩn thận đỡ nàng bước qua ngưỡng cửa, hai người nương tựa thâm ý trọng.
Biểu tỷ đỏ mặt với mọi người:
“Hôm ấy trở về đã phát hiện có thai, hôm nay cố ý tới báo tin vui với cả nhà.”
“Các người không biết đâu, đêm Trần lang hay tin, vui đến mất ngủ, cả đêm nghĩ ra ba bốn cái tên hay cho hài tử rồi đấy.”
Trần Vệ gật đầu, tiếp lời:
“Nếu là nữ, sẽ đặt tên là Trần Duệ – chữ ‘Duệ’ mang ý cỏ cây vừa sinh, tràn đầy sinh khí. Nếu là nam, sẽ gọi là Trần Cảnh Hòa – lấy từ xuân hòa cảnh minh’ trong bài Nhạc Dương Lâu Ký, ngụ ý cuộc đời yên vui, tương lai tươi sáng.”
Nghe xong, ta ngẩn người, bất giác nhớ tới hài tử của ta và Trần Vệ ở kiếp trước.
Khi ấy tới tận tiệc đầy tháng, có người hỏi đến, chàng mới tiện miệng đặt đại cho đứa nhỏ cái tên “Trần Dũng”.
Một cái tên bình thường đến mức ở kinh thành, tùy tiện gọi “Trần Dũng” có thể quay đầu mười người.
Còn nay, với đứa trẻ của người chàng , cái tên vừa tao nhã ý vị, vừa dễ nghe thuận tai.
Thì ra…
Khi chưa từng nhận chân tâm, sẽ chẳng thể rõ.
Bây giờ mới hiểu:
Yêu hay không ,
thật ra hiện rõ đến .
11
Trong lúc trò chuyện vui vẻ, Trần Vệ bỗng đưa lời sang ta:
“Nghe Vân Nương , trong nhà có một muội muội tài hoa xuất chúng, không biết hai cái tên mà phu thê ta chọn kia, trong mắt muội thấy thế nào?”
Tức thì mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía ta.
Biểu tỷ mắt sáng rỡ, không màng bản thân đang mang thai, chạy đến trước mặt ta nũng:
“Diệu Nương, Diệu Nương, muội học vấn giỏi nhất, ta muốn nghe muội kìa.”
Ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Trần Vệ như gặp đại địch, vội vàng kéo biểu tỷ vào lòng.
Ánh mắt hắn cảnh giác ta:
“Nói thì , phải để ý thân thể mình.”
Ta bật khẩy một tiếng, cảm thấy hắn đúng là vô vị đến cực điểm.
“Chẳng lẽ hai người thật hồ đồ đến mức ấy? Tên con cái, đến tổ phụ còn chẳng thể chủ, lại đi hỏi một người như ta?”
Trong khoảnh khắc, cả phòng lặng ngắt.
Bá mẫu ngượng ngùng vài tiếng, vội vàng chuyển đề tài:
“Vẫn nên chuyện hôn sự của Diệu Nương đi, trời sắp vào hạ rồi, không biết mặc lễ phục dày như có bị trôi son nhòe phấn không nữa.”
Biểu tỷ vội vàng che miệng kêu lên:
“Phải phải! Ngày ta thành thân tuy không nóng, vì không nỡ rời người thân, ta khóc đến mức nhòe hết lớp phấn son, khiến tỷ phu mãi không thôi.”
Trần Vệ khẽ nhấc tay gõ nhẹ lên sống mũi nàng, đầy cưng chiều.
Ta chống cằm, quay đầu ra ngoài.
Trên đầu tường, cành hải đường cao ba thước, nở rộ sắc hồng phấn.
Đ/ọc= full tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Đợi đến ngày hoa rụng đầy sân… cũng là lúc ta xuất giá.
12
Hôn lễ của hoàng tử do Lễ bộ tổ chức, quy cách khác hẳn dân gian thường dân.
Vì nhà ta sống ở kinh thành đã lâu, lại có nhiều thân thích, quan viên trong Lễ bộ bèn sắp đặt yến tiệc hai nơi.
Ngày thành hôn, phu thê Trần Vệ cũng đến dự.
Biểu tỷ vốn muốn tìm ta trò chuyện.
Nhưng khách khứa đông như trẩy hội, đến cả nha hoàn, ma ma hầu hạ trong phòng ta cũng dày đặc khó chen chân.
Nàng sợ chen lấn ảnh hưởng thai nhi, chỉ dám sai người truyền lời trêu chọc:
“Muội cao giá, ta lẽ ra nên mừng, cả đám thân thích xa xôi bình thường không dây dưa gì cũng đến dự, ta lại thấy giận giận.”
Ta khẽ lắc đầu.
Chỉ hơi nghiêng đầu một chút, mà đã khiến người sau liên tiếp xuýt xoa:
“Xì——”
Mũ phượng của hoàng tử phi bằng vàng ròng, khảm đầy châu ngọc, nặng nề ép đến đau cổ, không thể lơi lỏng.
…
Giờ lành rước dâu định vào lúc hoàng hôn.
Tứ hoàng tử từ chối đề nghị của người khác, tự mình nhảy xuống ngựa, cầm lấy một đầu khăn voan.
Bái đường, nhập phòng.
Ta ngồi bên giường, đến khi mặt trời hoàn toàn lặn mới thấy Tứ hoàng tử mang theo mùi rượu bước vào.
“Người khác lui hết đi.”
Ngay sau đó, hỉ khăn bị vén lên.
Đôi mắt dài hẹp kia vừa chạm phải ánh của ta, ta không khỏi ngượng ngùng.
Bạn thấy sao?