Giấc Mộng Bốn Năm – Chương 5

12

Chẳng bao lâu sau, chuỗi vốn của công ty bắt đầu gặp vấn đề.

Trần Chi Hành thở dài không dứt.

Mấy dự án game IP lớn mà từng đầu tư đều bị dừng giữa chừng, khiến công ty tổn thất nặng nề.

Những sản phẩm đã hoàn thiện còn chưa kịp đưa ra thị trường, hoàn toàn chưa tạo ra lợi nhuận.

“Xin lỗi, đã không thể quản lý tốt tâm huyết của chúng ta.”

Gương mặt Trần Chi Hành trông vô cùng tiều tụy, mắt đầy tơ máu, có thể thấy rõ đã mệt mỏi vì mọi chuyện trong công ty.

“Cổ phiếu rớt mạnh lắm à?” tôi hỏi, “Giá trị thị trường tụt dốc, sắp sản rồi sao?”

Trần Chi Hành đưa tay day trán, vẻ mệt mỏi càng rõ hơn.

“Ừ, đang tụt dần.” Anh tôi, “Giờ bán đi còn đỡ, nếu giữ lại chỉ lỗ thêm.”

“Không sao, vượt qua giai đoạn này là ổn thôi.” Tôi lên tiếng an ủi.

“Không phải vấn đề thời gian. Hướng đi phát triển sai rồi, nếu bắt đầu lại sẽ rất tốn kém.

Bán đi, là giải pháp hợp lý hơn.”

Gương mặt đầy áy náy, rồi đưa cho tôi bản báo cáo tài chính hai năm gần đây của công ty.

Trần Chi Hành từng phất lên nhờ một game thể thao điện tử, hai năm nay, đủ loại game di mọc lên như nấm sau mưa, sản phẩm của không còn cạnh tranh nữa.

Vài game sau còn dính nghi vấn đạo nhái, nổi một thời gian rồi lại lặng mất tăm.

Quả thật, báo cáo tài chính không mấy khả quan.

“Anh đã bàn xong với người ta rồi?”

Tôi lật qua vài trang, rồi trả lại xấp tài liệu cho Trần Chi Hành.

Anh nặng nề gật đầu: “Ừ, như sẽ có nhiều thời gian hơn ở bên em.”

Tôi không chớp mắt, cố gắng tìm trên mặt dù chỉ một dấu hiệu của sự dối trá.

Không có.

Ánh mắt chân thành đến mức khiến tôi thấy bản thân mình thật đáng khinh.

Trần Chi Hành, diễn xuất của từ bao giờ lại giỏi đến ?

Ngay từ đầu, tất cả… đều là đóng kịch, phải không?

Vị đắng tràn đầy khoang miệng. Tôi điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, mỉm :

“Là công ty nào đồng ý thu mua ?”

“Một công ty bất sản, họ muốn mở rộng lĩnh vực.”

Anh lại hỏi tôi có muốn xem qua hợp đồng không.

Tôi từ chối.

“Chuyện này, tự quyết đi.”

13

Tôi ngoan ngoãn như thế, Trần Chi Hành hoàn toàn không ngờ tới.

Đến khi kịp phản ứng, liền ôm chầm lấy tôi đầy phấn khích:

“An An, em thật tốt.”

“Tốt đến mức… có thể cùng em đi tái khám không?”

“Đương nhiên rồi!” Trần Chi Hành gật đầu liên tục, “Đợi ra ngoài xử lý chút việc, xong sẽ đi với em ngay.”

Anh vừa vừa định rời đi, lúc chuẩn bị đóng cửa còn quay lại hỏi tôi:

“Em có muốn ăn bánh ở tiệm cũ không? Em từng thích bánh của họ nhất. Lát mua về cho em.”

Tôi mỉm gật đầu, tiễn bằng ánh mắt.

Đợi lái xe rời khỏi, tôi lập tức gọi cho Yên Yên, bảo ấy lái xe đến đón tôi dưới lầu.

Tại quảng trường khu nội trú của bệnh viện, người lẽ ra phải “bận rộn công việc” kia đang nhẹ nhàng ôm eo Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt luôn thích mặc những bộ váy khoe dáng, hôm nay lại mặc đồ khá rộng.

Cô ta chu môi như đang nũng, còn Trần Chi Hành thì gật đầu lia lịa, dùng thìa đút bánh kem cho ta.

Thì ra chiếc bánh ấy, vốn chẳng phải mua cho tôi.

Tôi chỉ là người tiện thể mà thôi.

Tình chàng ý thiếp, đúng là đôi cẩu nam nữ trời sinh một cặp.

Có lẽ đã lâu không gặp, cả hai chìm trong hạnh phúc đoàn tụ mà không phát hiện ra tôi và Yên Yên đang tiến lại gần.

Tôi bước chậm rãi đến, thản nhiên giật lấy tờ siêu âm thai kỳ từ tay Trần Chi Hành.

Anh sững người, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi thì hoàn toàn chết lặng.

“Ba tháng, thai đã ổn định rồi.” Tôi mỉm , sau đó , “Chi Hành, định đưa ấy đi dưỡng thai ở đâu?”

Trần Chi Hành vội buông Lâm Nguyệt ra, sắc mặt trắng bệch.

Cổ họng nghẹn ứ, nửa chữ cũng không thốt nên lời.

Ngược lại, Lâm Nguyệt phản ứng nhanh hơn, ôm bụng, ánh mắt đầy đau thương:

“Cô Tô, tôi sẽ không phiền hai người đâu.

Tôi chỉ cầu xin … cho tôi giữ lại đứa bé này, tôi chỉ cần đứa bé thôi.”

Thật sự nước mắt lã chã rơi như đang diễn phim thần tượng.

Tôi tươi ta:

“Cô có quyền sinh con mà, muốn sinh bao nhiêu cũng .”

Sau đó tôi quay sang Trần Chi Hành:

“Đến nước này rồi, còn muốn giải thích gì nữa thì hết đi.”

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Trần Chi Hành, vẫn cố chấp nắm lấy tay tôi, không để tôi rời đi.

“Anh không muốn ly hôn… phải sao mới có thể không ly hôn?”

Câu bật ra trong khó khăn, nước mắt rơi lã chã.

Tôi biết, Trần Chi Hành bây giờ vẫn còn tôi.

Chính vì thế, tôi phải tận dụng chút cảm còn sót lại đó.

Tôi mỉm , dịu dàng :

“Muốn không ly hôn cũng thai đi, tôi muốn tận mắt chứng kiến.”

14

Lâm Nguyệt vừa khóc vừa cầu xin Trần Chi Hành đừng đồng ý.

Tôi chậm rãi mở miệng:

“Chi Hành, còn nhớ từng gì trước giường bệnh của bà nội không?”

Cha mẹ Trần Chi Hành mất sớm, lớn lên bên bà.

Lúc bà lâm bệnh nặng, liệt giường, chính tôi và thay nhau chăm sóc — cho ăn, lau người, trở mình.

Tôi Trần Chi Hành, và đối với bà của , tôi càng tận tâm gấp bội.

Trước khi qua đời, bà nắm chặt tay chúng tôi, rằng mong sớm thấy chúng tôi kết hôn, sinh cho bà nhiều đứa cháu.

“Các cháu phải sống với nhau thật tốt, Chi Hành à, đừng phụ An An.

Đừng phụ…”

Tôi khéo léo rơi vài giọt nước mắt đúng lúc:

“Trần Chi Hành, định phụ tôi sao?”

Anh vội lắc đầu:

“Không! Anh biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.”

Mọi chuyện sau đó trở nên đơn giản.

Trần Chi Hành ép buộc Lâm Nguyệt phải thai.

Lâm Nguyệt đương nhiên không chịu, đã nhẫn tâm, sai người đưa ta đến bệnh viện tư.

Tôi đứng tất cả bằng ánh mắt lạnh lùng, cho đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thấy thai nhi còn chưa kịp hình thành rõ đã bị lấy ra.

Lâm Nguyệt đẩy ra khỏi phòng, ánh mắt đầy căm hận tôi trừng trừng:

“Cô thật độc ác—”

Tôi thầm tự hỏi: Tôi độc ác ư?

Không. Đây là kết cục mà chính các người chuốc lấy.

Trần Chi Hành đầy vẻ không nỡ, tôi liền bảo:

“Cô ta mắng tôi, tát ta một cái.”

Anh không nhúc nhích.

Tôi rút tờ đơn ly hôn ra, đặt trước mặt :

“Mau đi, tát đến khi tôi hài lòng. Không nỡ thì ký đơn.”

Làm sao mà ký chứ.

Công ty còn chưa bán.

Cổ phần vẫn nằm trong tay tôi.

Ánh mắt Trần Chi Hành ánh lên sợ hãi, rất nhanh, giơ tay lên, mạnh mẽ tát Lâm Nguyệt hai cái.

Khuôn mặt trắng trẻo của ta lập tức hằn vết bàn tay đỏ ửng.

Cô ta ôm mặt, nước mắt không ngừng rơi:

“Tôi hận , hận đến chết!”

Trần Chi Hành không dám ta, chỉ nắm tay tôi kéo đi:

“Em yên tâm, lần này thật sự sẽ không còn liên lạc nữa.”

Tôi không đáp.

Trần Chi Hành à, dối quá nhiều, đến mức tôi chẳng thể nào tin nổi nữa.

Sau khi trở về, bắt đầu gấp rút rao bán công ty.

Anh rất bận.

Thật ra là đang né tránh tôi.

Có lẽ, chút cảm ít ỏi còn lại trong , cũng bị sự tàn nhẫn của tôi xóa sạch.

Anh từng tôi là cứu rỗi của .

Vậy nếu chính tay tôi đẩy xuống địa ngục, tôi cũng chẳng mang tội.

15

Sau khi bán công ty, tôi tìm thấy Trần Chi Hành trong một quán bar.

Anh ta đang ôm hai người phụ nữ trang điểm đậm, say mê trong tiếng nhạc và rượu.

Nghe tôi gọi về nhà, ta giả vờ như không nghe thấy.

“Đủ rồi, An An. Anh đang xã giao đấy.”

Tôi không gì, chỉ lặng lẽ .

Trần Chi Hành khẩy:

“Lại định lấy chuyện ly hôn ra dọa à?

Tô An An, tiền bán công ty, bán nhà đều dùng để vá lỗ hổng rồi, giờ mà ly hôn, em chẳng còn gì cả.”

Tôi tự rót cho mình một ly rượu:

“Cho nên… nghĩ tôi chỉ có thể dựa vào sao?”

“Nếu không thì sao? Anh trai em cũng mặc kệ em.”

Giọng Trần Chi Hành dịu lại:

“Em không rời khỏi đâu, mà cũng sẽ luôn em.

Giờ hơi mệt rồi, em về trước đi.”

Tôi ngoan ngoãn nghe lời, xoay người rời khỏi.

Vừa bước ra khỏi quán bar, một hàng dài cảnh sát bước lướt qua tôi.

Lên xe Yên Yên, tôi qua cửa sổ xe, thấy Trần Chi Hành bị còng tay, bị cảnh sát áp giải lên xe.

Bộ vest phẳng phiu nhăn nhúm vì giằng co, cà vạt lệch hẳn, trông vô cùng nhếch nhác.

Anh ta thấy tôi, gào thét gọi tên tôi như điên dại.

Tôi khép cửa kính xe.

Có lẽ, đó là lần cuối cùng tôi thấy ta.

Trần Chi Hành phạm tội kinh tế.

Bề ngoài, chỉ sở hữu mỗi Tinh An Tech.

Nhưng thực tế, từ hai năm trước, đã lén cùng Lâm Nguyệt — lúc ấy là kế toán — rút tiền từ Tinh An để lập một công ty bất sản mới.

Công ty đó đứng tên người khác, không phải .

Anh mua đất, rồi rầm rộ quảng bá các dự án khu dân cư sắp xây, lôi kéo người đến mua nhà.

Nhưng thực ra công ty không hề có vốn để xây dựng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...