7
Trần Chi Hành cuối cùng cũng ngẩng đầu lên tôi, ánh mắt vừa hoảng loạn vừa khẩn cầu.
“Anh thích Lâm là chuyện của .
Nhưng tôi mắc chứng sạch sẽ, không thể chấp nhận một người đàn ông không kiểm soát thân thể và trái tim mình.”
Tôi chỉnh lại sợi tóc cuối cùng rối bời của , rồi rút tay về:
“Chúng ta chia tay trong hòa bình. Cổ phần công ty, xe, nhà chung… sớm tìm luật sư phân chia rõ ràng đi.”
Yên Yên đẩy xe lăn đi ngang qua , tôi và Trần Chi Hành không còn gì để nữa.
Khi sắp đến thang máy, gọi tôi lại:
“Cô chia rạch ròi , chẳng phải là để quay lại với tên thanh mai trúc mã Tạ Ninh Xuyên sao?
Nói nào là để tâm chuyện ngoại , đều chỉ là cái cớ thôi!”
Tạ Ninh Xuyên — vị hôn phu do cha tôi sắp xếp.
Lẽ ra tôi nên cùng Tạ gia kết thân, tôi lại cố chấp chọn Trần Chi Hành.
Vụ tai nạn xe năm đó, nguyên nhân cãi nhau cũng chính là Tạ Ninh Xuyên.
Khi ấy công ty bắt đầu đi vào quỹ đạo, Tạ Ninh Xuyên ngỏ ý giúp đỡ, tặng tôi một đơn hàng lớn.
Nếu hợp tác với Tạ gia, tương lai công ty sẽ vô cùng sáng sủa.
Tôi hớn hở báo tin cho Trần Chi Hành, lại bắt tôi từ chối ngay.
Lý do là: không muốn dựa vào mối quan hệ của tôi.
Tôi biết, đang nuốt nỗi tự ái, muốn chứng minh bản thân.
Cha tôi lâm bệnh nặng, trước lúc qua đời, Trần Chi Hành đã thề sẽ cho tôi một cuộc sống tốt nhất.
Chúng tôi lấy giấy kết hôn, chưa từng có hôn lễ.
Sự giúp đỡ của Tạ Ninh Xuyên, với mà , là một sự sỉ nhục.
Nhưng ăn là phải vào lợi ích.
Thời điểm mới khởi nghiệp, chẳng phải cũng từng nhẫn nhục đi gọi vốn sao?
Vậy mà đến lượt Tạ Ninh Xuyên, lại sinh sự.
Tôi hỏi mãi, cuối cùng bùng nổ:
“Em rốt cuộc nghĩ cho công ty, hay là muốn tiếp cận Tạ Ninh Xuyên!
“Ở bên rồi hối hận đúng không? Muốn quay lại với người cũ đúng không!”
Những lời đó… đã giẫm đạp lên trái tim tôi.
Tôi vốn nuông chiều từ bé, chỉ vì mà không tiếc hy sinh tất cả, cùng bước vào con đường khởi nghiệp khổ cực nhất.
Tôi từng kiệt sức, từng đau đớn, từng khóc thầm…
Vậy mà hôm nay, Trần Chi Hành lại chất vấn tôi — có phải tôi hối hận rồi không.
Tôi quay mặt đi, cố chấp không trả lời, chỉ âm thầm rơi nước mắt, chờ xin lỗi.
Tôi còn nghĩ, nếu chịu thành tâm xin lỗi, tôi sẽ tha thứ.
Nhưng rồi… tôi chờ gì?
Chờ cú nhấn ga đột ngột.
Chờ bốn năm hôn mê.
Chờ một kẻ bội bạc.
Giờ đây, tôi không còn muốn chuyện với nữa.
Yên Yên không nhịn sự vu khống của , liền lạnh giọng phản bác:
“Đồ thần kinh, Tạ Ninh Xuyên đã kết hôn từ lâu rồi, dám sỉ nhục An An như thế, còn là người à?
“Anh có biết An An vì mà khổ sở đến mức nào không?”
Lúc đó thang máy vừa đến, tôi khẽ kéo tay áo Yên Yên, ra hiệu đẩy tôi vào.
Trần Chi Hành chạy theo thì cửa thang máy vừa khép lại.
Anh vọng theo:
“Mấy lời vừa rồi chỉ tức quá mới , An An!
“Anh không đồng ý ly hôn!
Tô An An, rời xa rồi, em sẽ không sống nổi đâu!”
8
Sống không nổi nếu rời xa ư?
Trên đời này, chẳng ai không thể sống nổi nếu thiếu một ai cả.
Tôi có chút ngơ ngẩn.
Trước đây, Trần Chi Hành chính là lực để tôi sống tiếp. Lúc ấy, quả thực tôi không thể rời xa .
Cha mẹ tôi đều tái hôn. Trước khi mẹ tôi gả vào nhà họ Tô, cha tôi đã có một đứa con trai riêng.
Sau khi kết hôn, mẹ sinh ra tôi.
Vì thương mẹ, cha cũng thương tôi như ngọc quý, nuôi tôi lớn trong nhung lụa.
Năm tôi học lớp 11, mẹ qua đời vì bệnh.
Cha lại tái hôn lần nữa.
Có mẹ kế, mọi chuyện trong nhà đều do trai cùng cha khác mẹ nắm quyền, khiến sự tồn tại của tôi trở nên lạc lõng.
Ăn mặc, chi tiêu không có gì khác so với trước, ở đâu cũng thấy mình lạc lõng, vô hình.
Mẹ kế rất nghiêm khắc với tôi, đặc biệt trọng dạy tôi cách trở thành một “thiếu phu nhân danh giá”.
Dường như tôi sinh ra chỉ để công cụ liên hôn, gả cho Tạ Ninh Xuyên.
Tôi muốn trốn thoát khỏi số phận đó, tự thi vào trường đại học mà mình thích.
Nhưng dù đã điều đó, tôi vẫn không biết mình thật sự muốn gì.
Rồi tôi gặp Trần Chi Hành.
Lần đầu gặp nhau là tại tiệc rượu nhà họ Tô.
Anh là phục vụ, còn tôi đứng bên cạnh trai học cách xã giao.
Tiệc tan, Trần Chi Hành chặn đường trai tôi, trình bày về lý tưởng khởi nghiệp và cầu xin đầu tư.
Anh tôi từ chối.
Thì ra, trước đó đã tìm gặp tôi mấy lần, lần nào cũng thất bại.
Tôi đứng bên cạnh, muốn xem trên mặt có lộ ra sự thất vọng hay không.
Nhưng không, vẫn , điềm đạm và tự tin.
Sau này còn quay lại vài lần nữa.
Gặp gỡ qua lại, tôi dần quen với .
Rồi tôi biết, hóa ra cũng học cùng trường đại học với tôi.
Anh lớn hơn một khóa, học ở khu khác nên trước giờ chưa từng gặp.
Tôi rất khâm phục sự kiên trì không đầu hàng của .
Rồi sự khâm phục ấy biến thành rung . Tôi Trần Chi Hành.
Và đồng ý lời tỏ của .
Cha tôi biết chuyện, chỉ lạnh lùng :
“Loại nghèo hèn mơ mộng đổi đời như nó đầy ra đấy. An An, con tưởng là , thực ra chỉ là cái bàn đạp của nó.”
Tôi đã từng nghi ngờ, liệu Trần Chi Hành có tiếp cận tôi vì muốn nhờ vào nhà họ Tô.
Nhưng sau khi thành đôi, chưa từng nhắc đến việc xin đầu tư nữa.
Anh chọn một con đường khác.
Và cũng . Công ty dần phát triển.
Cha tôi dần thay đổi thái độ: “Thằng bé này cũng đấy, An An, con ở bên nó chỉ có khổ thôi.
“Sao không gả cho Tạ Ninh Xuyên để sống sung sướng?”
Sướng ư? Không, con không muốn sống như một bình hoa đặt trong nhà ai đó.
Trần Chi Hành mang trong mình một luồng ý chí, và tôi cũng .
Tôi cũng muốn chứng minh cho cha thấy, giá trị của tôi không nằm ở một cuộc hôn nhân.
Không cần nhờ vào nhà họ Tô, tôi vẫn có thể tự mình nên sự nghiệp.
Tôi và Trần Chi Hành từng là hai người dựa vào nhau mà sống, không thể thiếu nhau.
Còn bây giờ…
Trần Chi Hành đang nắm tay Lâm Nguyệt.
Còn tôi, đã có thể tự mình đứng dậy bước đi rồi.
9
Tôi liên lạc lại với trai cùng cha khác mẹ.
Sau khi cha qua đời, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do ấy tiếp quản.
Bốn năm không gặp, khi nhận điện thoại từ tôi, giọng vẫn lạnh nhạt như xưa.
Từ nhỏ, quan hệ giữa chúng tôi đã không thân thiết, lớn lên cũng chẳng khá hơn.
“Em cần về nhà cũ nghỉ ngơi không?” hỏi.
“Không cần, chỉ muốn báo với rằng em đã tỉnh.”
“Ừ.” Anh đáp dửng dưng, “Ngay khi em tỉnh lại, đã cho người đưa em tới một viện điều dưỡng tốt hơn.”
Viện điều dưỡng thuộc sở hữu Tập đoàn Tô thị, Trần Chi Hành không thể vào .
Anh chỉ có thể đứng cách bức tường hoa, tôi đi dạo hoặc đọc sách trong sân.
Thấy , tôi coi như không thấy.
Một đêm nọ, tôi ngồi trong sân ngắm sao.
Bỗng nhiên có hàng loạt máy bay không người lái bay tới.
Thân máy lấp lánh ánh sáng, xếp thành dòng chữ: “An An, xin lỗi em.”
Sau đó lại hiện ra: “Cho một cơ hội bù đắp không?”
Viện điều dưỡng yên tĩnh bỗng chốc náo cả đêm.
Người dân xung quanh không rõ hình cũng kéo đến xem.
Để tránh bị quấy rầy thêm lần nữa, tôi đồng ý gặp một lần.
Tay cầm tách trà nóng, hơi nước bốc lên lờ mờ, khiến tôi chẳng rõ mặt Trần Chi Hành.
Nghe dạo gần đây, quanh quẩn trước công ty tôi, chỉ để xin gặp tôi một lần.
Nghe mượn rượu giải sầu, bệnh đau dạ dày lại tái phát.
Tất cả đều do Yên Yên kể, tôi chỉ nhạt.
Thật kỳ lạ.
Khi tôi nằm trên giường bệnh, đến thăm ngày càng thưa thớt, như thể đang cố quên tôi đi.
Vậy mà bây giờ lại gấp gáp muốn gặp, là vì điều gì?
Một lúc lâu sau, Trần Chi Hành cuối cùng cũng lên tiếng:
“Chúng ta đừng giận dỗi nữa, về nhà không?
“Anh mới học thêm nhiều món ăn, đều nấu cho em.”
Ngày xưa mỗi lần cãi nhau, luôn là người chủ nhận sai, rồi vào bếp nấu một bàn ăn thật ngon để dỗ tôi.
Tôi từng thích cảm giác hạnh phúc đơn giản ấy.
Nhưng giờ đây, dù có nấu ngon đến đâu… thì sao chứ?
Tôi đặt tách trà xuống, cuối cùng thẳng vào .
“Anh nghĩ tôi chỉ đang giận dỗi sao?”
“Anh thề, và trợ lý Lâm thực sự không có gì cả. Anh chỉ là quá đơn, nhất thời sai lầm.
“Anh đã cho ta nghỉ việc rồi. An An, thề cả đời này sẽ chỉ ở bên em thôi.”
Bạn thấy sao?