Giấc Mơ Thay Đổi [...] – Chương 1

Ngày Chu Thời An tỏ với chuyển trường xinh đẹp.

Ai cũng nghĩ tôi sẽ không chịu nổi mà chạy đến khóc lóc, loạn.

Nhưng đến khi buổi tỏ kết thúc, tôi vẫn không xuất hiện.

Chu Thời An đâu biết, lúc đó tôi đang mặc áo hoodie của cùng phòng ấy, ngồi trên giường cậu ta, mặt ngây thơ hỏi:

“Giường cậu bị tôi ướt rồi, tối nay cậu định ngủ sao đây?”

Lương Dự Thâm né ánh mắt, cổ họng khẽ , rồi ném cho tôi một chiếc khăn.

“Đi sấy tóc đi. Tôi thay ga giường xong thì cậu hãy ngủ tiếp.”

1

Chu Thời An chuẩn bị tỏ với chuyển trường xinh đẹp.

Anh ấy dặn dò trước, bảo mọi người giấu nhẹm chuyện này với tôi.

Chỉ là không biết, mấy đứa nhiều chuyện đã không chịu nổi mà kể hết với tôi.

Ai mà không biết tôi thích Chu Thời An, nằm mơ cũng muốn vợ ấy.

Lần này, Chu Thời An vừa gặp đã , thật lòng muốn theo đuổi kia.

Chắc tôi sẽ khóc lóc, loạn, thậm chí dọa sống dọa chết.

Kiểu drama hận cuồng si thế này, ai mà chẳng thích xem.

Mọi người đều đợi tôi “vỡ phòng thủ,” lao đến đám một trận tưng bừng.

Nhưng tiếc là, đến khi Chu Thời An tỏ thành công, tôi vẫn không lộ diện.

Đám người vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài, bắt đầu thấy chán nản.

Thậm chí, trên mặt Chu Thời An cũng chẳng có mấy vẻ vui mừng.

Anh ấy ôm mới, lấy điện thoại ra kiểm tra.

Không có cuộc gọi, cũng chẳng có tin nhắn nào.

Chu Thời An hơi nhíu mày.

Rồi quay sang với mọi người: “Tối nay tôi khao, ai có mặt đều mời.”

Đám học lập tức hoan hô rần rần.

Mãi đến lúc đó, tôi mới từ trong bụi cây bước ra.

Có người mắt tinh thấy tôi, liền hét toáng lên: “Giang Thiển, Giang Thiển đến rồi!”

“Tôi đã bảo mà, sao Giang Thiển chịu nổi mà không đến chứ.”

Chu Thời An ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tôi, khóe môi khẽ cong nhẹ, khó mà nhận ra.

2

Tôi không để ý đến đám người đang háo hức chờ xem trò vui.

Tôi bước thẳng đến trước mặt Chu Thời An.

“Giang Thiển.”

Chu Thời An ôm chặt mới hơn một chút, tôi, giọng nhàn nhạt:

“Chuyện cảm không thể miễn cưỡng.”

“Chúng ta quen nhau hơn mười năm, tôi không muốn gì quá nặng lời, tổn thương nghĩa cũ.”

“Sau này, tôi vẫn coi em như em .”

“Có việc gì, cứ tìm tôi như bình thường.”

Nói xong, giọng hạ thấp hơn chút nữa:

“Nhiều người đang , đừng ầm lên, về đi.”

“Chu Thời An.”

Tôi ngắt lời , chậm rãi tiến thêm một bước.

Anh lại nhíu mày: “Giang Thiển, nghe lời đi.”

Tôi nhạt, lấy chiếc vòng tay vừa tháo từ cổ tay ra, đưa cho .

“Tôi đến đây, chỉ để trả lại cái này cho .”

Thấy chiếc vòng, sắc mặt Chu Thời An lập tức sa sầm:

“Giang Thiển, em lại định giở trò gì?”

“Anh nhận lại vòng đi. Từ nay, tôi sẽ không bám theo nữa.”

Chu Thời An chằm chằm tôi, giọng càng lúc càng lạnh:

“Chút tiền này tôi không để mắt tới.”

“Không muốn giữ thì cứ vứt đi.”

Anh vừa dứt lời, tôi lập tức quay người, ném chiếc vòng tay vào thùng rác bên cạnh.

“Những thứ trước đây tặng tôi, cũng vứt hết đi.”

Nói xong, tôi không thèm thêm lần nào nữa, quay lưng bước đi.

3

Chu Thời An đứng tại chỗ, theo bóng lưng của Giang Thiển cho đến khi không còn thấy nữa.

Sắc mặt vẫn có chút khó chịu.

Người bên cạnh vội vàng xoa dịu: “Hầy, Giang Thiển chỉ đang sĩ diện thôi, cố gắng tỏ ra cứng rắn.”

“Thời An cậu cứ chờ xem, không chừng tối nay ấy sẽ hối hận.”

“Có khi tụi mình vừa đi, ấy đã khóc lóc quay lại lục thùng rác rồi.”

Nghe , Chu Thời An khẽ nhạt: “Kệ ấy trò đi.”

“Nếu không phải vì nể mặt người lớn hai nhà, ai mà kiên nhẫn đối phó với ta.”

“Thôi, đừng nhắc nữa. Tối nay phải ăn mừng đàng hoàng, đừng để ta hỏng không khí.”

Chu Thời An lướt qua mới đẹp rực rỡ bên cạnh.

Rồi dứt khoát gạt phăng khuôn mặt đáng ghét của Giang Thiển ra khỏi tâm trí.

Dù gì thì đến sáng mai, ấy lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đợi dưới ký túc xá của , nài nỉ cùng đi học.

Những màn kịch này, đã xem quá nhiều lần rồi.

4

Khi tôi đi đến bờ sông, mưa đã rơi rất lớn.

Tôi cầm ô đứng trong mưa, nghĩ về những giấc mơ mình đã thấy mấy ngày qua.

Trong mơ, tôi đã khóc lóc và loạn vì chuyện Chu Thời An tỏ với Hứa Huyên.

Để ép chia tay, tôi đã nhảy sông ngay tại đây vào đêm hôm đó.

Kết quả thì sao?

Tôi suýt mất mạng.

Chu Thời An chỉ ở lại bệnh viện với tôi năm phút rồi bỏ đi không chút do dự.

Gia đình nhận nuôi tôi, nhà họ Giang, thấy tôi chuyện dại dột nên cảm thấy mất mặt.

Thêm thái độ lạnh lùng của Chu Thời An, họ cho rằng tôi không còn giá trị lợi dụng.

Họ ép tôi nghỉ học, đưa tôi trả về cho bố mẹ ruột – những người ăn chơi, cờ bạc, đủ chuyện xấu.

Cuối cùng, cuộc đời tôi cứ thế tụt dốc không phanh, chết thảm nơi đất khách quê người.

Sau khi tôi chết, người thu dọn thi thể không toàn vẹn của tôi lại chính là người mà tôi luôn xa lánh và sợ hãi.

Còn Chu Thời An, đang hạnh phúc trong cuộc sống tân hôn, mãi mãi không hề xuất hiện.

Những ngày này, mọi chuyện trong giấc mơ đều lần lượt thành sự thật.

Nếu không có những giấc mơ đó, có lẽ giờ đây tôi đã gọi điện cho Chu Thời An đến phát điên.

Rồi lại lấy cái chết ra để uy hiếp , nhảy xuống sông mà chẳng suy nghĩ.

Tôi thật sự biết ơn giấc mơ ấy, như một lần tái sinh.

Nó cho tôi cơ hội từng chút một thay đổi số phận bi thảm đã định sẵn của mình.

Đến cuộc gọi thứ ba, bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

Tôi siết chặt điện thoại, áp sát vào tai.

Ba chữ “Lương Dự Thâm” lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi, cuối cùng tôi cũng chậm rãi gọi thành tiếng.

Mưa lớn như trút nước, cắt đứt hết mọi ồn ào của thế giới.

Chỉ còn giọng trầm trầm, hơi uể oải của Lương Dự Thâm vang lên:

“Giang Thiển?”

“Lương Dự Thâm, trời mưa to quá.”

“Tôi đang ở bờ sông, không về , có thể đến đón tôi không?”

5

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, tôi căng thẳng siết chặt cán ô, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Trong giấc mơ, khi Lương Dự Thâm thu dọn thi thể của tôi, hình như đã khóc.

Từng giọt nước mắt của rơi trên thân thể rữa nát và những mảnh xương trắng.

Ngay cả trong mơ, tôi cũng cảm nhận sự nóng rát ấy.

Sau này, mang theo một lọ nhỏ đựng tro cốt của tôi bên mình.

Mang cả một đời.

Cũng độc cả một đời.

Tôi không kìm mà rơi nước mắt, nghẹn ngào một tiếng.

“Khóc cái gì.”

Giọng của Lương Dự Thâm đột ngột vang lên.

Vẫn là cái giọng lạnh nhạt ấy, thậm chí còn mang chút không kiên nhẫn.

“Tôi có là không đi đâu.”

“Vậy bao giờ đến?”

“Đợi, 20 phút nữa.”

“Được, tôi đợi , Lương Dự Thâm.”

Anh không thêm gì, chỉ cúp máy.

15 phút sau, tôi đưa ô cho hai mẹ con đang trú mưa.

Thế nên khi Lương Dự Thâm đến, tôi đã ướt sũng từ đầu đến chân.

Anh bước xuống xe, đôi môi mỏng mím chặt, gương mặt lạnh lẽo như phủ đầy sương tuyết.

Tôi vuốt tóc mái ướt rũ xuống, ngẩng lên rạng rỡ với :

“Lương Dự Thâm, đúng là rất đúng giờ.”

“Giang Thiển, em thà ngốc đến chết luôn đi.”

Anh lạnh mặt, vươn tay kéo lấy cánh tay tôi, nhét tôi vào trong xe.

Rồi ném cho tôi một chiếc chăn mềm mại.

“Lau khô người, đừng bẩn xe tôi.”

Anh tôi qua gương chiếu hậu một cái, sau đó nhanh gọn quay đầu xe.

“Ừm.” Tôi ngoan ngoãn dùng chăn quấn lấy mình.

Nhưng không nhịn , lại len lén sang gương mặt tập trung lái xe của .

Khi không có biểu cảm gì, trông luôn lạnh lùng và khó gần.

Trường học có rất nhiều thích , chẳng ai dám tỏ .

Anh và Chu Thời An là cùng phòng.

Tôi thường xuyên đến ký túc xá của Chu Thời An, lần nào đến, Lương Dự Thâm cũng tỏ ra rất ghét tôi.

Ngay cả bây giờ, tuy đến đón tôi, thái độ vẫn lạnh lùng như .

Vừa nãy nhét tôi vào xe, lực tay mạnh đến mức cổ tay tôi giờ vẫn đau, còn để lại một vòng đỏ ửng.

Không cách nào ra rằng, đã luôn âm thầm thích tôi.

Tôi chậm rãi hạ mi mắt xuống.

Những gì trong giấc mơ đều lần lượt xảy ra.

Nhưng giờ đây, nhờ những thay đổi của tôi, rất nhiều chuyện cũng đã khác.

Vậy Lương Dự Thâm, liệu còn thích tôi không?

Nếu vốn dĩ không thích, thì tôi như thế này chẳng phải lại thêm phiền phức cho sao?

“Về ký túc xá?”

Giọng đột nhiên vang lên, kèm theo cái liếc về phía tôi.

Tim tôi khẽ đập mạnh, chẳng hiểu sao lại bật ra:

“Ừm, về ký túc của .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...