Tôi xòe tay ra :
“Tớ không muốn đôi co với cậu. Cậu trả lại hết cho tớ những gì tớ tặng cậu. Sau này, chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Tư Tư nghiêng đầu suy nghĩ, rồi bảo:
“Được thôi, trả thì trả. Chẳng phải nhờ nhà cậu có chút tiền bẩn đó mà cậu mới có nhiều thế sao? Nếu không có tiền, cậu nghĩ Hạ Huân sẽ cậu sao? Cậu tưởng mình xinh đẹp lắm chắc? Đồ tự luyến!”
Nói xong, Tư Tư lấy ra những món quà sinh nhật mà tôi tặng ấy – chiếc váy, gối ôm và con thú bông – từng thứ từng thứ để trước mặt tôi.
Tôi vừa định cầm lấy, thì ấy ngăn tay tôi lại, rút ra một chiếc kéo nhỏ và cắt xé chúng ra từng mảnh, sau đó đắc ý ném cho tôi:
“Trả đấy, chẳng thiếu món nào!”
Tôi không sao cả, vì dù ấy thật sự trả lại thì tôi cũng sẽ đem bỏ vào thùng rác. Cũng thế mà thôi.
Không hề nao núng, tôi bỏ những món đồ ấy vào thùng rác trước cửa phòng.
Sáng hôm sau, Hạ Huân chặn tôi lại trên lối đi nhỏ dẫn ra căn tin.
“Em thật là quá đáng, Phỉ Tiểu Nhiên. Em và Tư Tư dù sao cũng là thân, em tặng ấy quà rồi đòi lại, còn ném vào thùng rác. Em có biết tổn thương lòng tự trọng của ấy không? Em có biết ấy khóc cả đêm qua không?”
Một cơn tức nghẹn lại trong ngực, đến nỗi tôi cảm thấy khó thở. Tôi còn chưa tìm để hỏi tội, mà đã tìm tôi trước để trách móc!
Trong số các cùng lớp đi ngang qua cũng có người biết chuyện, ai nấy đều trốn sau cây để xem kịch.
Tôi cắn răng, :
“Hạ Huân, chúng ta chia tay. Đưa lại tôi tất cả những gì tôi tặng ! Ngay bây giờ!”
Hạ Huân thấy xung quanh có người đang , ta lúng túng bảo:
“Anh không muốn tranh cãi với em, thật nông cạn!”
Tôi chặn ta lại:
“Là đàn ông thì đưa lại cho tôi!”
Những ánh mắt tò mò từ xung quanh đổ dồn vào Hạ Huân khiến mặt ta đỏ lựng lên.
“Từ cái áo polo trên người , đến chiếc thắt lưng và đôi giày thể thao Adidas phiên bản giới hạn dưới chân, đều là tiền bẩn mà nhắc đến đấy. Cởi ra ngay!”
Mặt Hạ Huân đen lại, cởi áo và ném xuống chân tôi, cởi cả thắt lưng. Giày thì ta không cởi, có lẽ vì không nỡ với phiên bản giới hạn. Anh ta lấy tay che mặt và quay người bỏ chạy về phía sân bóng.
Tôi nghe có người vỗ tay cho tôi, tôi chẳng thấy mình thắng lợi chút nào. Ngược lại, tôi cảm thấy mình chính là kẻ thua cuộc thảm nhất.
Tôi đã mất đi trai, và cả người thân nhất của mình.
10
Cảnh chia tay của tôi và Hạ Huân ở căn tin bị một nào đó chụp lại và lan truyền khắp nơi. Đi đâu tôi cũng cảm thấy có người mình chằm chằm, điều này khiến tôi rất khó chịu.
Một ngày nọ, Trần Sở nhắn tin mời tôi ra bờ sông gần trường gặp mặt, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn hỏi , nên đồng ý.
Vừa thấy tôi, Trần Sở đã nắm tay tôi, đề nghị tôi .
Tôi lập tức gạt tay ra, :
“Vì sao tôi và Hạ Huân chia tay thì nhất định phải đến với ?”
“Vì em thích tôi!”
Trần Sở tôi chằm chằm, ánh mắt sâu như muốn đọc thấu tâm tư tôi.
“Trước khi tôi trả lời , trả lời tôi một câu hỏi đã. Đêm đó, vì sao lại nằm trên giường của Hạ Huân?”
Tôi hỏi câu hỏi đã luôn tôi băn khoăn suốt thời gian qua.
“Chỉ là trùng hợp thôi. Tôi không ngủ trên giường của mình nên nghĩ đổi giường xem có dễ ngủ hơn không.”
Lý do này tôi không chấp nhận . Tôi bảo nếu không sự thật thì không cần chuyện nữa.
Trần Sở ngập ngừng, cuối cùng thừa nhận:
“Tôi bị mất ngủ. Nhưng tôi có vào blog của em và đọc dòng: ‘Bây giờ mình sẽ đến ký túc xá nam để tặng trai một bất ngờ lớn! Chắc chắn ấy sẽ rất vui.’ Nhưng blog đó em đã cài chỉ mình em xem , phải nhập mật khẩu mới vào . Tôi nghĩ kỹ rồi, có lẽ là do tôi nhặt điện thoại của em, trong phần ghi có ghi lại địa chỉ blog và mật khẩu. Có đúng không?”
Tôi chằm chằm vào Trần Sở, tim chùng xuống khi thấy ánh mắt lảng tránh, và tôi biết mình đã đoán đúng.
“Đúng , tôi đã nhặt điện thoại của em. Tôi đọc blog và biết rằng nửa đêm em sẽ đến tìm Hạ Huân. Khi biết cậu ta không ở ký túc xá, tôi đã leo lên giường của cậu ta rồi chờ em đến.”
Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra. Thế giới này thật sự không có nhiều sự trùng hợp như , mọi thứ đều do con người sắp đặt.
Tôi với Trần Sở:
“Tôi sẽ không của đâu. Anh nên bỏ ý định đó đi.”
Trần Sở không chịu từ bỏ, giữ tay tôi, cố gắng hôn tôi và :
“Em thích tôi, sao phải lừa dối bản thân? Em sẽ hối hận nếu bỏ lỡ tôi đấy!”
“Tôi có thể khẳng định với rằng tôi sẽ không hối hận.”
“Tại sao? Vì sao em không thể ở bên tôi?”
“Không vì sao cả, chỉ là tôi không muốn.”
Chúng tôi không thể ở bên nhau vì tôi đã cảm thấy sợ hãi.
Tôi sợ thế giới của người trưởng thành đã đến quá sớm, khiến những điều đơn thuần trong chúng tôi trở nên phức tạp, không còn trong sáng nữa.
Vì ham muốn, chúng ta có thể tổn thương bất kỳ ai. Khi tôi chưa thể đối diện một cách thoải mái với thế giới này, tôi không muốn thêm lần nữa.
Bạn thấy sao?