Giấc Mơ Ngôi Sao [...] – Chương 5

5

 

Khi tôi giúp chồng xếp hành lý, Trần Tĩnh cũng ở bên cạnh phụ tôi gấp quần áo.

 

Cô bé rất ngăn nắp, việc cũng rất cẩn thận, không giống như con tôi, đến giờ vẫn vứt quần áo bừa bãi trong tủ.

 

Tôi trò chuyện với Trần Tĩnh rất nhiều, vô hỏi con bé tại sao không đi học.

 

Trần Tĩnh im lặng một lúc, tôi cũng thức thời không truy hỏi vấn đề này nữa, lúc này con bé lại giải thích: “Cháu đánh học, thầy giáo cho cháu về nhà suy nghĩ lại chuyện đó, mẹ cháu muốn đi ăn cỗ ở làng bên cạnh, không muốn mang cháu theo, bà ấy lại sợ cháu lén ăn gà vịt trong nhà nên đã mua vé tàu cho cháu đến đây ở với mợ vài ngày.”

 

Chỉ vài câu ngắn ngủi cũng không thể hết nỗi đau của bé, so sánh hai người, tôi nhận ra con mình quả thực là bông hoa lớn lên trong nhà kính.

 

Nhưng một bông hoa như , lại không biết trân trọng, sau khi thành danh còn đi hãm người thân.

 

Chồng tôi vội vàng cầm hành lý đi, trong nhà chỉ còn lại tôi và Trần Tĩnh.
 

Năm nay Trần Tĩnh mới lên cấp hai, tôi liền mang sách giáo khoa và sách tham khảo của con từ tầng hầm lên. Trần Tĩnh thấy những cuốn sách này, hai mắt sáng lên.

 

Trần Giai Nam và con ở chung ba ngày, không ai liên lạc với tôi.

 

Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, con cau có bước vào nhà, ném giày dép và hét lên: “Con đói, con muốn ăn cơm.”

 

Trước khi tôi kịp gì, Trần Giai Nam đã chạy theo, kéo con : “Mạn Nhi, giáo đã cháu phải giảm thêm ba cân nữa! Chị dâu ơi, mau cho Mạn Nhi một ít salad, không có tinh bột.”

 

Tôi ngồi trên ghế sofa, Trần Giai Nam với vẻ buồn , sau đó chỉ vào bếp và : “Chị không biết salad, hay là em dâu đi? Chị nhớ em trước đây thích ăn salad nhất mà.”

 

Trần Giai Nam bĩu môi, cũng ngoan ngoãn đi vào bếp, thậm chí còn không tháo dép.

 

Con nằm dài trên ghế sofa, tôi và : “Cô giáo rất tiếc cho con, ấy với năng khiếu của con, nếu con vào showbiz từ nhỏ, chắc chắn sẽ là một ngôi sao nhí sáng chói, đáng tiếc bị cha mẹ ngu ngốc

 

“Cô út đúng, mẹ đúng là một kẻ độc đoán, muốn mọi thứ theo ý mình. Nhưng con không phải con rối để mẹ điều khiển. Cuối cùng con cũng thoát khỏi mẹ rồi.”

 

Tôi không gì, tiếp tục chuẩn bị cho buổi phỏng vấn sau hai ngày nữa.

 

Vì để chăm sóc con , tôi đã nghỉ việc ở nhà từ lâu.

 

Bây giờ không cần phải chăm sóc con nữa, tôi cũng nên quay lại với cuộc sống của chính mình.

 

Tôi thử liên lạc với lãnh đạo cũ của công ty, không ngờ họ đã nhanh chóng trả lời, bảo tôi chuẩn bị kỹ lưỡng để đi phỏng vấn.

 

Thấy tôi không phản ứng, con liền tới gần vào máy tính của tôi, hỏi: “Mẹ, đây là cái gì?”

 

Tôi cất máy tính đi, : “Không có gì, mẹ chỉ xem linh tinh thôi.”

 

Lúc này, Trần Tĩnh đi lấy hàng về cũng đã trở lại, vừa vào cửa đã hô to: “Mợ ơi, cháu về rồi, hàng để ngoài hay mang vào nhà ạ?”

 

Sau đó, con bé gặp Trần Giai Nam từ bếp đi ra, Trần Giai Nam cau mày, mỉa mai : “Bình thường ở nhà thì sai khiến không , đến nhà mợ thì lại siêng năng đột xuất thế?”

 

Tôi chưa kịp gì, Trần Tĩnh đã phản bác: “Mợ cho con ăn cho mặc, con biết ơn nên giúp mợ ấy là lẽ đương nhiên.”

 

Trần Giai Nam đập bát xuống bàn, chỉ vào con bé quát: “Con ranh này, mày chuyện với mẹ mày như thế à?”

 

Trần Tĩnh căng mặt đứng ở cửa, như một con thú nhỏ đầy hung hăng.

 

Lúc này, con tôi đột nhiên đạp mạnh vào bàn, hét lớn: “Bị bệnh à, ở nhà tôi cãi nhau cái gì!” Nói xong, bước vào phòng đóng sầm cửa lại.

 

Trần Giai Nam mặt hơi ngượng ngùng, chỉ vào Trần Tĩnh hồi lâu không nên lời, tôi đi qua nhận lấy bưu kiện trong tay Trần Tĩnh, vỗ nhẹ vai gầy guộc của con bé, : “Tĩnh, cháu về phòng trước đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...