Giấc Mơ Ngôi Sao [...] – Chương 4

4

 

Tôi dẫn Trần Tĩnh đến quán ăn, lúc đầu bé còn hơi lo lắng, bồn chồn, khi món ăn bưng lên, con bé không thể kiềm chế mà ăn ngấu nghiến.

 

Tôi đưa cho con bé ly nước, trong lòng có chút chua xót.

 

Kiếp trước, tôi không có nhiều cơ hội tiếp với Trần Tĩnh.

 

Trần Giai Nam hoàn toàn không quan tâm đến đứa con có nửa khuôn mặt có bớt này, thẳng tay ném con bé ở quê cho bà ngoại nuôi dưỡng.

 

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cuộc sống của đứa trẻ này hẳn không tốt đẹp gì.

 

Trần Giai Nam hầu như không có thu nhập, lại dồn hết tâm huyết lo cho con tôi, sao còn tâm trí để quan tâm đến đứa con ta không thương.

 

Trần Tĩnh đang ăn cơm, ánh sáng trong quán ăn nhu hòa.

 

Tôi rõ vết bớt của con bé, màu đỏ như một ngọn lửa , che khuất má phải và mắt phải của con bé.

 

Nhưng thực ra ngũ quan của Trần Tĩnh vẫn rất thanh tú, chỉ là vết bớt này quá  chói mắt, thoáng qua có vẻ hơi đáng sợ, khiến người ta tự bỏ qua nhan sắc vốn có của con bé.

 

Ăn uống no nê, tôi dắt Trần Tĩnh về nhà.

 

Đứa trẻ này hơi trầm tính, không thích chuyện, rất ngoan ngoãn và nghe lời, lại vô cùng biết điều.

 

Tôi mua ít thực phẩm ở siêu thị trong khu phố, con bé lập tức lấy túi từ tay tôi, run rẩy xách túi đồ ăn cố gắng đi về phía trước.

 

Sau khi về nhà, tôi dọn dẹp thư phòng cho Trần Tĩnh ở, con bé rụt rè đứng ở cạnh cửa.

 

Hai bàn tay con bé trống trơn, lúc này tôi mới nhận ra rằng con bé thậm chí không có lấy một bộ quần áo để thay.

 

Vì tôi cũng mới vừa sống lại không lâu, tinh thần luôn ở trong trạng thái căng thẳng, hôm nay lại bận rộn cả ngày nên mệt mỏi vô cùng, liền đi vào phòng của Trần Mạn Nhi tìm một bộ quần áo mà con đã lâu không mặc, đưa cho Trần Tĩnh mặc tạm: “Cháu cứ mặc tạm quần áo của chị họ đi, ngày mai mợ sẽ dẫn cháu đi mua quần áo mới.”

 

Trần Tĩnh vẫn rất rụt rè, con bé nhận lấy quần áo rồi lắc đầu : “Cảm ơn mợ, hai ngày nữa cháu sẽ về quê, không cần mua quần áo cho cháu đâu.”

 

Chồng tôi vừa lúc đó cũng về nhà, thấy Trần Tĩnh thì có chút ngạc nhiên.

 

Tôi giới thiệu sơ cho ấy, ấy vội vàng muốn đưa tiền tiêu vặt cho Trần Tĩnh.

 

Trần Tĩnh không thể từ chối, đành phải nhận lấy.

 

“Vợ ơi, tối nay phải đi công tác đột xuất.” Chồng tôi gọi tôi sang một bên, : “Máy bay bay lúc bảy giờ, em có thể giúp xếp hành lý không, muốn hoàn thành nốt bản kế hoạch.”

 

Tôi xoa huyệt thái dương, kiếp trước cũng chính vào thời điểm này, chồng tôi nhận một dự án mới, sau đó dồn hết tâm huyết vào dự án đó.

 

Cuối cùng vì việc quá sức, ấy đã gặp tai nạn qua đời.

 

Tôi không kìm mà dặn dò: “Anh đừng nhận bừa việc nữa, giờ đã bận rộn quá rồi.”

 

Chồng tôi gật đầu mệt mỏi, lại lắc đầu: “Không , giờ sếp đang trọng dụng , cũng muốn tiến lên một bước, sau này Mạn Nhi học nghệ sẽ tốn kém hơn nhiều.”

 

Tôi nắm lấy tay chồng, thẳng vào đôi mắt đầy mệt mỏi của , thở dài: “ Chồng à, dạo này em cảm thấy rất không thoải mái, có thể dành nhiều thời gian cho em hơn không?”

 

Vì chuyện con nhất quyết đòi bỏ học để đăng ký vào trại huấn luyện, chồng tôi luôn cho rằng tâm trạng tôi không tốt, nghe tôi ấy liền do dự, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, hứa hẹn: “Được rồi, lần này sẽ đi xem xét hình trước, nếu dự án quá phức tạp, sẽ không nhận, sau này còn nhiều cơ hội nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...