3
Con về nhà lúc mười một giờ đêm, khuôn mặt rạng rỡ, hai má ửng hồng.
Chồng tôi cau mày mắng con bé, hỏi nó tại sao lại trốn học.
Nhưng con lại : “Bố không phải đã hứa đưa con đi đăng ký trại huấn luyện sao? Hôm nay con đã đi đăng ký rồi, may còn đăng ký kịp trước hạn chót, không thì lỡ mất cơ hội này rồi.”
Nói đến đây, con bé còn liếc tôi với vẻ trách móc, dường như cho rằng tôi đã cản trở việc đăng ký của nó.
Nhưng tôi không quan tâm đến lời oán trách của con bé, chỉ thông báo con bé ngày mai đến trường để tôi thủ tục nghỉ học cho nó.
Con rất không hài lòng, gào lên: “Bố không phải đồng ý cho con cúp học sao? Sao giờ lại thành ra con trốn học, con biết ngay là hai người không có ý gì tốt.”
Chồng tôi giận đến đỏ mặt, cố gắng giảng giải cho con bé: “Mạn Nhi, bố mẹ là vì muốn tốt cho con. Con có biết việc bỏ học nghiêm trọng đến mức nào không? Bố mẹ cho con nghỉ học chỉ để cho con một cơ hội nữa. Nếu con cảm thấy không phù hợp với trại huấn luyện, ít nhất con vẫn có thể...”
Con nóng tính, không muốn chuyện với chồng tôi, tức giận đóng cửa phòng.
Chồng tôi muốn đi gõ cửa, tôi đã giữ ấy lại.
Lúc đầu, tôi thực sự muốn trực tiếp thủ tục thôi học cho con bé, mặc kệ nó muốn phí hoài cuộc đời của mình.
Nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, cuối cùng tôi vẫn không nỡ lòng.
Cho con nghỉ học, không chỉ là cho con bé một con đường lui, mà còn là cho cảm mẹ con chúng tôi một con đường lui.
Ngày hôm sau, con mặt mày ủ rũ đi theo sau tôi, vào văn phòng cũng không thèm chào hỏi giáo, chỉ đen mặt đứng dựa vào tường.
Giáo viên chủ nhiệm đau lòng, thấy tôi đã quyết định, chỉ có thể thở dài đưa cho tôi thủ tục nghỉ học.
Hoàn tất thủ tục nghỉ học, chúng tôi gặp Trần Giai Nam đang chờ sẵn ở cổng trường.
Con lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ nhảy tót qua ôm lấy cánh tay Trần Giai Nam, ngọt ngào gọi: “Cô út, về rồi ạ?”
Trần Giai Nam cháu từ trái sang phải, đầy vẻ tán thưởng, không ngừng : “Mấy ngày không gặp, Mạn Nhi lại xinh đẹp hơn rồi, quả thực là một nhân tố tiềm năng để trở thành ngôi sao.”
Miệng con cũng như thoa mật, nũng nịu cọ vào vai Trần Giai Nam, ngoan ngoãn : “Cô út còn xinh đẹp hơn, nếu cháu là con của út, chắc chắn sẽ còn xinh đẹp hơn nữa.”
Được rồi, đây là châm chọc tôi đây mà.
Tôi thực sự không thể nghe tiếp nữa, lại không thể bỏ mặc con trước mặt bao nhiêu người, nên đành hỏi: “Cô út đến đây gì?”
Trần Giai Nam gật đầu với tôi, : “Hôm qua đã hứa đưa Mạn Nhi đến trại huấn luyện báo danh, chị dâu cứ bận việc của mình đi, em đưa Mạn Nhi đi là .”
Tôi vội vàng đồng ý, dù sao tôi cũng không muốn đến một nơi chướng khí mù mịt như trại huấn luyện đó.
Nhưng Trần Giai Nam lại có chút do dự, thấy tôi chuẩn bị đi, ta đuổi theo và gọi tôi lại.
Cô ta : “Chị dâu, chị xem em đang ở đây với Mạn Nhi, nếu chị không bận thì giúp em trông chừng Trần Tĩnh nhé.”
Tôi sững người, quay đầu lại, chỉ thấy một bé gầy gò đen nhẻm đang ngồi xổm ở bên cạnh gốc cây trong trường, bởi vì quá mờ nhạt nên hoàn toàn bị tôi bỏ quên.
Trần Tĩnh là con của Trần Giai Nam và đại gia, bởi vì khi sinh ra đã có vết bớt trên mặt nên không cha mẹ thương.
Đặc biệt là Trần Giai Nam, người coi trọng nhan sắc hơn tất cả mọi thứ.
Trần Tĩnh luôn sống với bà ngoại ở quê, ngoại trừ lúc mới sinh ra tôi từng gặp một lần, sau đó tôi cũng không gặp lại con bé.
“Trần Tĩnh, qua đây!” Thái độ của Trần Giai Nam đối với Trần Tĩnh rất tệ, không hề có chút kiên nhẫn nào, ta hét lên với con bé: “Đây là mợ của con.”
Con bé đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt tôi, mái tóc khô xơ buộc tạm bợ phía sau, giọng con bé có chút khàn, gọi tôi: “Mợ.”
Trần Giai Nam không thèm che giấu, liếc mắt một cái, sau đó thân mật nắm lấy tay con , với tôi: “Chị dâu, em giao Trần Tĩnh cho chị, em đưa Mạn Nhi đi trước.” Sau đó đưa tay ra với tôi.
Tôi không hiểu ý ta, Trần Giai Nam lại : “Trại huấn luyện ở xa, lúc về gọi xe không tiện, chị cho em mượn xe nhé.”
Tôi hít một hơi thật sâu, : “Hôm nay bọn chị bắt xe đến đây.”
Vẻ mặt Trần Giai Nam thoáng hiện lên vẻ không hài lòng, chỉ có thể đưa tay ra bắt taxi, dắt con tôi đi không ngoảnh đầu lại.
Để lại tôi và Trần Tĩnh đứng ở ven đường nhau.
Bạn thấy sao?