11
Sau khi nhận 50 vạn nhân dân tệ, Trần Mạn Nhi trở nên im lặng trong một thời gian dài.
Bộ phim truyền hình mà con bé đóng cũng phát sóng, nếu không có Trần Giai Nam đặc biệt gửi cho tôi xem, có lẽ tôi sẽ không bao giờ tìm .
Tôi không mở liên kết, Trần Giai Nam lại :
“Chị dâu ơi, chị gửi cho đồng nghiệp của chị đi, nhờ họ giúp chấm điểm cao nhé, nhất định phải là đánh giá năm sao đó!”
Tôi không trả lời ta.
Hôm nay Trần Tĩnh đã về nhà, thành tích học tập của con bé gần đây tiến bộ rất nhanh, kỳ thi tháng vừa rồi đã lọt vào top 20 cả khối.
Tôi và chồng lo liệu chuẩn bị một bàn thức ăn ngon cho con bé, Trần Tĩnh có chút thụ sủng nhược kinh.
Đồng thời, chúng tôi cũng thông báo cho con bé rằng chúng tôi sắp đi Quý Châu.
Trần Tĩnh có chút ngạc nhiên, cũng rất hiểu chuyện, gật đầu rồi giơ tay thề:
“Cháu nhất định không với mẹ và chị họ, hai người cứ yên tâm đi.”
Chúng tôi bị con bé chọc .
Tôi trao cho Trần Tĩnh chìa khóa và : “Mợ và cậu đã cho cháu một căn nhà ở gần trường học. Tuy hơi cũ đầy đủ tiện nghi cơ bản. Sau này tan học cháu đến đó ở nhé, cũng coi như có chỗ trú chân.”
Trần Tĩnh nhận lấy chìa khóa, không hứa hẹn gì, chỉ một tiếng: “cảm ơn hai người”.
Những ngày sau đó, cuộc sống của chúng tôi trở nên bận rộn hơn. Sau khi nghỉ việc, chồng tôi rảnh rỗi hơn nhiều, ngày nào cũng loay hoay đóng gói hành lý.
Anh lục tung những album ảnh cũ, lặng lẽ cầm lấy những bức ảnh của con , cất riêng vào một chiếc hộp.
Tôi nhận tài liệu dự án mới sớm hơn dự kiến, nên bận rộn không ngừng.
Chồng tôi thường xuyên trêu ghẹo, : “Sau này phải nhờ vợ nuôi rồi.”
Vừa qua sinh nhật 18 tuổi, Trần Mạn Nhi đã vội vàng liên lạc với tôi: “Lúc trước không phải đã sẽ cho tôi căn nhà sao? Mẹ không phải muốn nuốt lời chứ?”
Tôi hẹn gặp con bé để thủ tục sang nhượng nhà, con bé liền lập tức cúp điện thoại.
Không lâu sau, tôi gặp lại con . Con bé béo lên nhiều, vẫn là một mỹ nữ duyên dáng kiều.
Trần Giai Nam vẫn đi bên cạnh con bé, dường như hai người họ đã nảy sinh mâu thuẫn, không còn thân thiết như trước nữa.
Tôi thấy con vừa quen thuộc vừa xa lạ, đặc biệt là khi con bé cất lời, tôi càng cảm thấy xa lạ hơn.
“Nhanh lên đi, chiều nay tôi còn có lịch trình.” Mắt con bé ảm đạm, như thể có vô vàn tâm sự không nên lời.
Chúng tôi im lặng thủ tục sang tên, sau đó chạy đến đồn công an để chuyển hộ khẩu cho con bé.
Trước khi chia tay, tôi gọi con lại.
“Dạo này con có khỏe không?”
Nhưng con bé lại hừ lạnh một tiếng, : “Bây giờ tôi như thế này, mẹ hài lòng rồi chứ? Nếu không phải vì mẹ cản trở tôi debut, thì tôi sao chịu nhiều ủy khuất như !”
Tôi không hiểu ra sao, kéo Trần Giai Nam lại.
Trần Giai Nam ấp úng không nên lời, tôi cũng không hỏi thêm về chuyện này.
Nhưng tôi còn chuyện khác muốn hỏi ta: “Dạo này có liên lạc với Tĩnh Tĩnh không?”
Trần Giai Nam cau mày, đáy mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn: “Con bé không phải đã về quê rồi sao? Em liên lạc với con bé gì!”
Tôi gật đầu, không thêm gì nữa.
Bạn thấy sao?