Giấc Mơ Ngôi Sao [...] – Chương 1

1

 

Chồng và con cùng lúc tôi với vẻ mặt kinh ngạc. Đặc biệt là con , đôi mắt long lanh của nó mở to, trông vô cùng mềm mại và đáng .

 

Nhưng cũng chính đôi mắt ấy, trong buổi phỏng vấn, lại đẫm lệ, nức nở kể lể về những sai trái của tôi với tư cách là một người mẹ.

 

Tôi lặng lẽ thở dài, cúi đầu tiếp tục tờ báo trên tay.

 

 Nhưng những ngón tay lại run rẩy.

 

Con dường như không thể tin rằng tôi lại dễ dàng đồng ý như , bởi vì con bé thậm chí còn chưa nghĩ đến việc cầu xin tôi mà đã đi nài nỉ ông bố dễ tính hơn.

 

“Mẹ ơi?”

 

Con bé hất cánh tay chồng tôi ra, nhảy nhót như một thỏ nhỏ đến trước mặt tôi,  rúc vào đầu gối tôi, ngoan ngoãn vô cùng.

 

Con bé vui mừng khôn xiết, lại hỏi tôi một lần nữa:

 

 “Mẹ thật sự đồng ý cho con tham gia trại huấn luyện ạ?”

 

Tôi cảm nhận sự va chạm của con bé, trong lòng vừa hận vừa khó chịu, trên mặt lại nở một nụ vô cùng dịu dàng.

 

Tôi gật đầu, : “Bây giờ con cũng có khả năng phân biệt đúng sai rồi, nếu như con đã suy nghĩ kỹ lưỡng, hơn nữa cũng có thể xác định tính xác thực của trại huấn luyện, bố mẹ sẽ ủng hộ con theo đuổi ước mơ của mình.”

 

Đôi mắt của con giống hệt chồng tôi, đen láy và sáng ngời, qua có vẻ rất ngoan ngoãn. Khi nghe câu trả lời của tôi, đôi mắt to tròn của con bé lấp lánh, lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, thậm chí còn ôm lấy cổ tôi và hôn lên má tôi một cái.

 

“Tuyệt quá~” Con vui vẻ chạy về phòng, vừa chạy vừa : “Vậy con sẽ nhắn lại cho họ!”

 

Cánh cửa đóng lại, cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng cơ thể đang cứng đờ của mình.

 

Tôi đưa tay lau má, nơi con bé vừa hôn qua nóng rực như bị lửa đốt.

 

Chồng tôi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi, khuôn mặt đầy lo lắng: “Vợ ơi, em không phải là nhờ người hỏi thăm rồi sao, công ty kia...”

 

Tôi ngắt lời chồng, lắc đầu: “Chồng ơi, em mệt rồi, cho em nghỉ một lát.”

 

Tôi dựa vào vai ấy, bỗng chốc cảm thấy chạnh lòng.

 

Kiếp trước, tôi đã từ bỏ công việc để ở nhà chuyên tâm chăm sóc cho con , gánh nặng kinh tế gia đình từ đó đè nặng lên vai chồng tôi.

 

Để kiếm thêm tiền, chồng tôi ngày ngày tăng ca đến tận nửa đêm, không dám lười biếng dù chỉ một giây.

 

Và rồi khi tai nạn ập đến. Chồng tôi sau nhiều ngày liên tục tăng ca, không thể phản ứng kịp trước sự cố sập mỏ. Anh ấy đã bị đá vùi lấp và ra đi mãi mãi.

 

Chồng tôi qua đời đúng vào thời điểm con đang trong giai đoạn ôn thi nghệ thuật. Lúc đó, tôi phải chịu đựng nỗi đau tột cùng không dám để lộ bất kỳ biểu hiện bất thường nào trước mặt con .

 

Ban ngày, tôi vẫn như mọi khi, chăm sóc con từng bữa ăn, giấc ngủ, đồng hành cùng con đến từng địa điểm thi.

 

Nhưng ban đêm, tôi chỉ dám trốn trong nhà vệ sinh để lén khóc, thậm chí có lúc còn ồn đến con , khiến con bé phàn nàn.

 

Sau khi kỳ thi nghệ thuật kết thúc, con biết tin bố đã qua đời, càng thêm oán trách tôi vì sao không cho nó biết, thậm chí còn thủ đẩy tôi.

 

Lúc đó, tôi bị con đẩy từ tầng hai nhà cũ xuống, lăn ba vòng trên cầu thang và ngã mạnh xuống nền gạch hoa cương, từ đó để lại di chứng đau thắt lưng.

 

Nhưng con không hề quan tâm đến tôi, mà đứng ở lan can tầng hai, tôi với ánh mắt lạnh lùng và oán hận.

 

Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, không nhịn mà bật khóc.

 

Chồng tôi thấy tôi khóc, lập tức hoảng hốt, khuyên tôi đừng vì chuyện này mà tổn thương tâm trí.

 

Tôi dựa vào lòng ấy, cảm nhận cảm giác an toàn đến muộn.

 

Mặc dù kiếp này không thể quay về điểm xuất phát, ít nhất tôi đã trở lại bên cạnh người mình thương, không còn phải cảm thấy đơn độc.

 

Sáng sớm hôm sau, con đã ra khỏi nhà.

 

Tôi nằm trên giường ngủ nướng, mơ màng nghe thấy tiếng con và chồng cãi vã.

 

Tôi không muốn nghe, liền vùi đầu vào gối, ngủ thiếp đi.

 

Khi tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

 

Hôm nay chồng tôi hiếm hoi dịp nghỉ ngơi lại cặn cụi bận rộn trong thư phòng, vào màn hình máy tính với vẻ mặt lo lắng.

 

Tôi rót cho một cốc trà, sau đó gập máy tính của lại.

 

Anh ấy tỏ ra khó hiểu tôi chỉ nhẹ : “Em cứ nghĩ, con cũng sắp trưởng thành rồi, sau này cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình, hai chúng ta già rồi có nên nghĩ đến chuyện dưỡng lão không?”

 

Chồng tôi lại khổ: “Mạn Nhi muốn trở thành ngôi sao, đó không phải là điều mà một gia đình bình thường có thể gánh vác , vẫn nên cố gắng kiếm nhiều tiền hơn khi có thể.”

 

Tôi không gì, chỉ lặng lẽ chồng mở lại máy tính.

 

Chồng tôi không biết về mâu thuẫn giữa tôi và con , càng không biết rằng nhiều năm sau tôi sẽ chết vì lời dối của con bé.

 

Anh vẫn luôn dành cho con sự kỳ vọng và thương.

 

Nhưng khi tôi thấy sự oán hận của con dành cho mình trong bài phỏng vấn, tôi đã không còn thương con bé nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...