10
Tôi theo cậu út về nhà.
Không lâu sau, Thẩm Dự Chu gửi tin nhắn đến.
[Ra ngoài gặp nhau chuyện đi?]
Tin nhắn trước đó vẫn còn dừng lại ở hai tháng trước.
Lúc đó, hỏi tôi khi nào về nước.
Tôi không trả lời.
Sau khi ra nước ngoài, tôi luôn cố né tránh .
Tin nhắn của , có lúc tôi trả lời, có lúc không.
Tôi đã trốn tránh như rồi, ba năm qua vẫn không thể ngăn mình mơ thấy .
Tôi thực ra đã thích từ rất lâu rồi.
Tôi luôn không dám thể hiện, sợ người khác tôi bệnh hoạn.
Nghĩ mãi, không biết từ lúc nào tôi đã ngủ quên, khóe mắt còn vương nước mắt.
Vừa tỉnh dậy không bao lâu, điện thoại reo lên.
Ba chữ “Cố Trung Quốc” hiện lên trên màn hình khiến tim tôi run lên dữ dội.
Ánh mắt tôi lướt qua một tia hận ý.
Tôi nhấc máy.
Đầu dây bên kia lên tiếng:
“Tân Dư à, con về nước rồi, dì con đã nấu một bàn đầy thức ăn, toàn là những món con thích. Về nhà ăn một bữa đi.”
Tôi bật lạnh, không buồn che giấu sự mỉa mai trong giọng :
“Thật sao? Những món con thích? Dì ấy chắc chắn biết à?”
Cố Trung Quốc gượng, cố gắng đóng vai một người cha hiền từ.
“Dù sao cũng là người một nhà. Tuy từ nhỏ con sống với ông bà ngoại, con với ba vẫn là cha con ruột thịt, có chung dòng máu.
“Ba lâu rồi không gặp con, về nhà ăn một bữa cơm, coi như thăm ba, không?”
Tôi ra ngoài cửa sổ.
“Một lát nữa con sẽ về.”
Cố Trung Quốc hài lòng, giọng đầy sự đắc ý:
“Đúng rồi, đây mới là con ngoan của ba.”
11
Tôi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ mới, cầm chìa khóa xe rồi rời khỏi nhà.
Cậu út hỏi:
“Đi đâu đấy?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Khu Mộ Dương.”
Tôi và cái nơi đó ở cùng một thành phố, khác quận.
Và tôi cũng không còn gọi nơi đó là “nhà” nữa.
Nó sớm đã không còn là nhà tôi từ lâu rồi.
Từ cái ngày ông ta đưa người phụ nữ đó về.
Từ cái ngày ông ta mặc kệ tôi để ông bà ngoại nuôi nấng.
Ngôi nhà từng thuộc về tôi, giờ đã không còn là của tôi nữa.
Cậu út hỏi lại:
“Cần cậu đi cùng không?”
Tôi lắc đầu:
“Không cần.”
Cậu út tiếp tục:
“Để cậu đi cùng đi, lỡ bọn họ ủy khuất bảo bối của cậu thì sao?”
Thấy cậu út kiên quyết, tôi cũng không từ chối nữa.
“Được thôi.”
Cậu lái xe theo đường cao tốc, mất khoảng nửa tiếng là tới nơi.
Bên trong biệt thự, ánh đèn sáng rực, cả nhà quây quần vui vẻ.
Cậu út đỗ xe trước cửa, quay sang tôi :
“Tân Dư, cậu không vào đâu. Có chuyện gì thì gọi cho cậu.”
Tôi khó hiểu cậu:
“Cậu đi cùng con chỉ để tài xế à?”
Cậu út bật , xoa đầu tôi:
“Ừ, sợ công chúa nhỏ của cậu đi đường không an toàn.”
Tôi: “……”
Bước vào nơi này lần nữa, trong lòng tôi có trăm mối cảm đan xen.
Trước khi tôi lên sáu, tôi vẫn nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian.
Mẹ tôi qua đời, người đàn ông đó lập tức đưa nhân đang mang thai của ông ta – Bạch Mộng Đình – về nhà.
Khi ông ta không có ở nhà, người phụ nữ đó bắt tôi gọi bà ta là mẹ.
Tôi không chịu, bà ta liền bóp chặt tay tôi, để lại trên da những vết bầm tím đủ sắc độ.
Cuối cùng, bà ta còn giả vờ đáng thương, rằng tôi nghịch ngợm nên tự mình bị thương.
Buồn hơn, người đàn ông đó tin lời bà ta.
12
Bạch Mộng Đình thấy tôi, liền nở một nụ đầy vẻ từ mẫu:
“Tân Dư đến rồi à.”
Tôi lướt qua bà ta, đi thẳng vào phòng khách rộng lớn.
Cố Trung Quốc thấy tôi, khóe môi nhếch lên vẻ hài lòng:
“Tân Dư, mấy năm nay con sống ở nước ngoài thế nào?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Rất tốt.”
Ông ta vẫy tay gọi hai đứa trẻ bên cạnh:
“Tân Vân, Tân Kỳ, mau chào chị đi.”
Từ khi tôi sống với ông bà ngoại, tôi rất ít khi về đây.
Sau khi ra nước ngoài, tôi thậm chí chưa từng quay lại một lần.
Thằng bé sáu tuổi tên Tân Kỳ kia, tôi chưa từng gặp nó bao giờ.
Cậu nhóc bĩu môi, giọng đầy khinh thường:
“Tôi chỉ có một người chị.”
Cố Tân Vân nhướng mày, tôi với ánh mắt đầy khiêu khích.
Cười chết mất.
Cô ta tưởng tôi thèm có một đứa em trai như thế sao!
Bạch Mộng Đình xoa đầu Cố Tân Kỳ đầy cưng chiều, hiền từ với tôi:
“Tân Dư, em trai con bị mẹ chiều hư rồi, con đừng để trong lòng. Lát nữa mẹ sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng.”
Nhìn thế nào cũng không giống kiểu người biết dạy con.
Cố Trung Quốc thấy , chẳng gì, chỉ ngồi trên ghế chủ vị bàn ăn, vẫy tay gọi tôi.
“Lại đây ăn cơm đi, toàn là món con thích đấy.”
Tôi nhạt trong lòng.
Cười giả tạo thật đấy.
Tôi đoán họ gọi tôi về không chỉ đơn giản là để ăn bữa cơm ôn chuyện.
Quả nhiên, Bạch Mộng Đình không nhịn nữa.
“Tân Dư à, có trai chưa?”
Tôi nhàn nhạt liếc bà ta một cái.
“Đây là chuyện riêng của tôi.”
Cố Trung Quốc lập tức lên tiếng bênh vực:
“Dì con cũng chỉ quan tâm con thôi, dù sao thì con cũng đến tuổi rồi.”
Tôi đáp:
“Tôi có người thân lo lắng cho mình, không cần một người phụ nữ thứ ba phải bận tâm.”
Sắc mặt Cố Trung Quốc và Bạch Mộng Đình lập tức sa sầm.
Đặc biệt là Bạch Mộng Đình, bà ta ấm ức Cố Trung Quốc.
Cố Tân Vân trực tiếp ném đôi đũa xuống bàn, bày ra dáng vẻ đại tiểu thư.
“Cố Tân Dư, chị cái gì đấy? Chị dựa vào đâu mà mẹ tôi như !”
Tôi nhạt, phản bác ngay:
“Ồ, tất nhiên rồi. Nếu mẹ không giành vị trí chính thất, thì gì có trên đời? Vậy nên, cứ cố mà bảo vệ mẹ đi, giữ chặt danh hiệu nhị tiểu thư Cố gia vào.”
Cố Tân Vân chống nạnh, hất cằm kiêu ngạo:
“Nhị tiểu thư cái gì? Chị đâu có sống ở đây nữa. Chị tưởng còn ai nhớ đến cái danh đại tiểu thư Cố gia của chị chắc?”
Tôi nhếch môi, khẩy:
“Đúng là tôi không cần cái danh này, tôi đã có ông bà ngoại và cậu út thương tôi. Nhưng dù tôi không thèm, chỉ cần tôi còn mang họ Cố, cái danh đại tiểu thư này cũng đừng hòng giành .”
Cố Tân Vân tức giận đến nỗi lắp bắp:
“Chị…!”
Cố Trung Quốc thấy hình không ổn, trầm giọng quát:
“Đủ rồi!”
Bạn thấy sao?