“Du tỷ đỉnh thật!”
“Du tỷ – A Trạch, trăm năm hạnh phúc nhé!”
Tiếng bật lon bia vang lên, bọt bia văng tung toé khắp phòng trong tiếng reo vui vẻ.
Giữa lúc đó, tin nhắn thoại của Trịnh Trạch vang lên:
“Xin lỗi nhé, chỉ thôi mà, không ngờ ấy vì muốn chứng minh người trong lòng không phải là , mà thực sự đi xé thẻ của em.”
Tôi lập tức chuyển đoạn video đó cho Lục Tư Du.
Cô ta mãi đến sáng hôm sau tỉnh rượu mới trả lời:
“Ồ, tối qua uống nhiều quá quên mất. Cậu mau đi lại thẻ đi nhé.”
Tôi siết chặt điện thoại:
“Lục Tư Du, nếu tôi không chủ tìm cậu, cậu định đợi đến sát ngày thi mới với tôi à?”
Cô ta nghẹn lời, bắt đầu tỏ ra khó chịu: “Cậu thôi ghen bóng ghen gió không?”
Nói rồi cúp máy luôn.
Trước đây tôi cố gắng thi đậu chỉ để học cùng thành phố với Lục Tư Du.
Nhưng bây giờ thì không cần nữa.
Tôi gọi đến viện nghiên cứu, lên tiếng:
“Dì ơi, mã chương trình cháu đã chạy thông, cháu cũng đồng ý rồi. Có thể đặc cách vào viện của dì.”
“Trời ơi Hoài Ngọc! Cuối cùng cháu cũng chịu rồi! Còn thanh mai kia, có đến Bắc Kinh cùng cháu không?”
Tôi lắc đầu:
“Cháu và cậu ấy không còn liên quan gì nữa rồi.”
Không ít bài toán khó ở viện là do tôi viết mã giải quyết.
Huống chi tôi còn có ký ức của kiếp trước, mấy dự án nan giải kia chẳng là gì với tôi.
Không còn áp lực kỳ thi đại học, tôi bắt đầu chuẩn bị hành lý để lên đường đến Bắc Kinh.
Nhưng sát ngày thi, toàn bộ học lại đồng loạt nhắn tin riêng cho tôi:
“Lớp trưởng? Không phải cậu bảo sẽ ôn tủ đề cho bọn tớ sao? Cậu đâu rồi?”
“Không gửi ngay thì muộn mất đấy!”
“Cậu có không ? Tớ còn phải ngủ trước 10 giờ nữa!”
Từng người đều vô cùng sốt ruột.
Nhưng khi trước tôi sẽ ôn tủ đề, còn đi năn nỉ từng người đọc lại sách, họ chỉ khẩy:
“Cậu thấy chúng tôi cưng A Trạch quá nên muốn ý hả?”
“Buồn thật đấy, ôn tủ đề mà chó cũng không !”
Tôi đăng một dòng duy nhất trong group lớp:
【Không có ôn tủ gì hết, ai gì thì 】
Group lập tức nổ tung:
“Ý cậu là sao? Tự cậu sẽ ôn tủ đề, giờ lại lật kèo?”
“Tớ chẳng học hành gì cả, còn đang chờ tủ đề của cậu đấy! Cậu cố phải không?”
“Được rồi, rồi, chẳng phải là không vừa mắt cậu nhằm vào A Trạch sao? Chúng tôi xin lỗi, mau gửi đề đi!”
Tôi bật lạnh:
“Hồi trước là ai tôi ôn tủ đề chó cũng không ?
“Đã không tin thì sao giờ lại không học gì, chỉ trông chờ tôi?
“Ngay cả tương lai của bản thân còn không biết chịu trách nhiệm, xứng đáng trượt đại học!”
Tôi đã bao giờ dám thẳng mặt như chưa?
Cả group như phát nổ.
Ngay lúc tôi định tắt điện thoại, Trịnh Trạch lại gửi một file nén vào group:
【Tuy không giỏi bằng lớp trưởng, đây là bộ đề ôn tủ tớ tổng hợp mấy hôm nay. Mọi người đừng chê nha~】
Tôi mở ra xem.
Từng câu hỏi đều tránh xa hoàn toàn các trọng điểm của đề thi năm nay.
Vậy mà lũ lại phấn khích vô cùng:
【Vẫn là A Trạch đỉnh nhất! Vừa giữ thẻ, vừa ôn tủ giúp tụi mình, chẳng hiểu lớp trưởng có tác dụng gì】
【Buồn thật, ngoài việc tranh giành nam thần ra thì tích sự gì?】
Một thông báo hiện lên trên màn hình điện thoại—
Tôi đã bị đá khỏi group lớp.
Tôi chẳng thấy buồn.
Chắc giờ họ vẫn chưa nhận ra.
Tối hôm tổ chức tiệc ăn mừng đó, đã có mấy tấm thẻ dự thi… rơi thẳng từ cặp của Trịnh Trạch vào thùng rác.
4
Ngày thi đại học, tôi vẫn tới cổng trường để cảm nhận không khí.
Từ xa đã thấy Trịnh Trạch bị cả đám người vây lấy:
“Sao rồi? Có khi cậu để nhầm sang cái ba lô khác? Không thể nào mất đâu!”
Trịnh Trạch mắt đỏ hoe, không ngừng lục tung ba lô:
“Không thể nào… Tớ còn kiểm tra lại một lượt tối qua vẫn đầy đủ mà…”
Tôi biết cậu ta đang dối.
Tối hôm nhậu nhẹt, đã có mấy tấm thẻ rơi vào thùng rác, cậu ta sao mà kiểm tra lại?
Mọi người bắt đầu sốt ruột, vừa về phía phòng thi, vừa cố gắng giữ bình tĩnh:
“Không sao, cậu cứ tìm kỹ đi, vẫn còn nửa tiếng nữa…”
Bạn thấy sao?