Giấc Mơ Của Ninh [...] – Chương 4

7

Trên đường hồi cung, ta ngoái sáu ám vệ phía sau, nghiêng đầu hỏi Lê Thanh rằng Lâm Trạm lần này đi mang theo bao nhiêu ám vệ.

Lê Thanh giơ tay, giơ ra một con số chín: “Nếu tính cả nô tỳ thì là mười người.”

Ta liền quay sang cưỡi chung ngựa với Lê Thanh, rồi lấy ngọc bội bảo bốn ám vệ quay lại bảo vệ Lâm Trạm.

“Bệ hạ quan trọng hơn ta nhiều, các ngươi giữ chặt bệ hạ đi.”

Lê Thanh cũng vỗ ngực cam đoan: “Nô tỳ khinh công tốt, nếu có gì bất trắc…”

“Ta cưỡi Lê Thanh mà chạy.”

Ta nhanh nhảu tiếp lời nàng: “Các ngươi cứ quay về bảo vệ bệ hạ đi, lúc ta ra khỏi doanh đã để ý thấy ngài ấy không mang nhiều vệ binh áo đen lắm.”

Thế suốt đường về cung chẳng xảy ra chuyện gì, chỉ là cung điện im ắng đến lạ, cứ như một tòa thành hoang.

Chưa kịp quay lại thì cả nhóm đã bị một đám quân mặc giáp sắt vây kín, giữa vòng quân lính ấy, ta thoáng thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Triệu Giác Hạ?”

Vừa thốt ra, nàng ta đã kéo khăn che mặt xuống, giương nỏ lên chĩa vào ta: “Ngươi biết là ta thì sao chứ?”

Lê Thanh níu chặt thắt lưng ta, chuẩn bị sẵn sàng để chạy, ta lại xuống ngựa.

“Biết là ngươi, tức là bên bệ hạ đã ổn thỏa rồi.”

Triệu Giác Hạ khẩy: “Tự cho là thông minh.”

Ta phất tay, trên tường thành liền sáng bừng hàng trăm ngọn đuốc: “Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ bệ hạ sẽ yên tâm để ta một mình về cung sao?”

Triệu Giác Hạ vết mẩn đỏ mờ mờ trên tay ta: “Ngươi không trúng cổ?”

Ta gật đầu: “Ừ, nếu ta không diễn, thì bệ hạ diễn thế nào cho ra vẻ hoảng loạn ?

“Bệ hạ không hoảng loạn, các ngươi sao dám ra tay?”

Triệu Giác Hạ tức đến bật : “Dù biểu ca đã biết ta cho người mê ngươi, hôm nay dù phụ thân ta không phản, biểu ca cũng chẳng tha cho ta.”

“Ngươi cũng mà không sao?”

Lời của ta Triệu Giác Hạ giận đến đỏ mặt, mũi nỏ bắn thẳng tới chưa chạm đến ống tay áo ta đã bị Lê Thanh dùng kiếm chặn lại.

“Biểu ca quả nhiên mọi chuyện đều nghĩ cho ngươi, đến cả nữ vệ do mẫu để lại cũng giao cho ngươi!”

Triệu Giác Hạ đám ám vệ quanh ta, khổ: “Nhưng biểu ca lại đem hết chân nuôi chó!

“Ngươi giống cha ngươi, đều tham lam quyền lực của bệ hạ!”

Ta nghe mà thấy tức thay cho nàng ta: “Ai ta không thích bệ hạ?”

“Bệ hạ đẹp thế này, ai mà không thích?”

“Thật nông cạn!”

Triệu Giác Hạ chửi xong vẫn chưa hả giận, còn mắng thêm một câu: “Đồ dâm đãng!”

Ta nàng ta nổi cơn thịnh nộ, so với nàng ta còn giận hơn. Vì chút chuyện vớ vẩn mà lại giúp cha nàng phản bội?

Còn chưa kịp đáp trả, đã nghe tiếng Lâm Trạm từ sau vang lên: “Cho dù nàng ấy có là đồ dâm đãng nông cạn, trẫm cũng không thích ngươi.”

“Ngài thích dâm đãng?”

Lâm Trạm thở dài một hơi: “Ý trẫm là, mỗi người có gu riêng, sẽ có người thích ngươi, không phải trẫm.”

“Cô mẫu cùng phò mã mưu phản, đã bị xử trảm tại chỗ. Phụ thân ngươi nhân lúc nguy cấp cắn lại một câu, bảo là do quá thương con nên nghe lời ngươi xúi bậy mới mưu phản.”

Lâm Trạm bước đến bên ta, nắm tay ta: “Ngươi tưởng mẫu vì không phụ hoàng mà mưu phản sao?

“Nếu mẫu thực lòng vì phụ hoàng, sẽ không liên tiếp nuôi tư binh đúc vũ khí.”

Lâm Trạm từng kể cho ta nghe, Thái Tổ cho phép trưởng công chúa nuôi tư binh, cũng chỉ vì muốn dùng nàng bia chắn bảo vệ Thái thượng hoàng. Không ngờ lại thành cơ hội cho trưởng công chúa nuôi tham vọng đoạt ngôi.

Vậy nên khi Thái thượng hoàng kế vị, đã chọc giận trưởng công chúa, khiến nàng tìm cách hạ cổ ngài, âm mưu loạn để đoạt ngôi.

Nhưng Thái thượng hoàng phát hiện, liền lập tức nhường ngôi cho Lâm Trạm.

“Trẫm đã ra lệnh cách chức cấm túc một năm với Hầu gia, đồng thời bổng lộc ba năm.”

Triệu Giác Hạ lập tức hiểu ra: “Biểu ca muốn danh tiếng hiền đức, tha cho phụ thân ta là để thuyết phục người của mẫu đầu hàng.”

“Vậy nên người bị bỏ rơi chỉ có ta.”

Thế Lâm Trạm không lấy mạng Triệu Giác Hạ, chỉ bảo nàng về nhà tự kiểm điểm.

Triệu Giác Hạ thất thần rằng nàng đã hiểu.

Nhưng chưa mấy ngày, bên ngoài đã đồn rằng ta là đồ dâm đãng.

Hiểu cái khỉ gì chứ!!!!

8

Ta trong cần chính điện giận dữ đến phát điên: “Đáng ra ta phải cầm dao xông thẳng vào phủ Hầu gia, đem những kẻ có lòng phản nghịch lột da một lượt!

“Rồi đem hài cốt chúng thành xác khô quỳ trước hoàng lăng cả trăm năm!”

Khi ta vừa bình tĩnh lại, thái giám Cầm bước vào báo có chuyện quan trọng.

Lâm Trạm phất tay ra hiệu cho thái giám Cầm thẳng.

“Người từ phủ Hầu gia báo lại rằng, tối qua ngoại trừ đám nha hoàn tiểu đồng, tất cả đều chết vì kịch độc. Người của chúng ta theo dõi là do Quận chúa hạ độc.”

Ta hít một hơi lạnh, ra Lâm Trạm cố ý thả hổ về rừng?

“Lệnh hậu táng đi.”

Lâm Trạm phẩy tay, rồi đưa cho thái giám Cầm một cuộn thánh chỉ: “Nghi phi hộ quốc có công, tuyên cáo sáu cung phong Nghi phi Hoàng hậu.”

Thái giám Cầm nhận thánh chỉ, nhỏ giọng càu nhàu: “Sáu cung chỉ có mỗi Nghi phi nương nương, tuyên cáo cho một mình nương nương là .”

Ta cầm thánh chỉ, mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy số mình tốt, gần nước tất hái trăng.

Nhưng Lâm Trạm dường như thấu tâm tư ta, bảo: “Lần đầu tiên trẫm mơ thấy nàng, còn tưởng rằng nàng đã hạ pháp lên trẫm.”

Nghe , ta vội vã xoa bóp vai cho Lâm Trạm: “Bệ hạ không sợ thần ta là nghiệt sao?”

“Cho nên trẫm đã đến gặp Không Văn đại sư. Đại sư đây là chuyện kỳ lạ, thế gian vạn vật đều do nhân quả, gieo nhân lành thì gặt quả lành.”

Lâm Trạm nắm lấy tay ta, bàn tay ta đang không ngừng xoa bóp:

“Vậy nên trẫm đã nghĩ, trẫm là thái tử mà không dưỡng nổi quả lành này sao?

“Cho dù nàng là ma tinh, trẫm cũng có thể dạy bảo tốt.

“Nhưng ai mà ngờ nàng đâu phải ma tinh, nàng là táo thóa chuyển thế, từ nhỏ đến lớn cầu nguyện nhiều nhất cũng chỉ là đồ ăn!”

“Vậy sao ngài không ta biết quan tâm?”

Ta giận dỗi rút tay về: “Để bầu với ngài, ta còn bỏ việc nằm trong cung đọc thoại bản. Ngài giơ tay ta rót trà, ngài lật sách ta bóp vai, vất vả biết bao nhiêu!”

“Là để bầu với trẫm hay là vì dung mạo này của trẫm?”

Nhìn thấy vẻ cợt trong mắt Lâm Trạm, ta vừa thẹn vừa giận, bèn túm lấy mặt ngài hôn hai cái thật kêu.

“Không khí đến thế này rồi, dù có giảm bớt công đức cũng phải hôn vài cái!”

Sau khi mẫu hậu qua đời, phụ hoàng vì đau buồn mà không thể để tâm đến ta.

Thái giám Cầm thấy ta ủ rũ liền mượn cớ đi dâng hương cho mẫu hậu, đưa ta đến chùa Thanh Vân giải sầu.

Không ngờ, ta lại không mơ thấy mẫu hậu, mà thấy một bé đáng buộc hai búi tóc.

Trước khi ta kịp hỏi nàng là ai, nàng đã quỳ xuống gọi ta là “bồ tát.”

Nàng mình là con của Ninh Thận.

Ta nghĩ một hồi mới nhớ ra phụ thân nàng, người cứng rắn như đá tảng ấy.

Người khác cầu bồ tát thì cầu tài, cầu quyền, còn nàng cầu toàn kẹo hồ lô, chân giò, hoặc muốn ta giúp bài tập do phụ thân nàng giao.

Sau này, khi đám tiểu thư quý tộc tranh giành ngôi vị thái tử phi mà giật hoa trên đầu nhau, ta cảm thấy nuôi dạy người của mình vẫn hơn.

Bởi vì những tiểu thư ấy tranh đoạt vì vinh quang gia tộc, còn Ninh Sơ Nguyệt chỉ vì kẹo hồ lô, chân giò và bánh đậu xanh.

Thái giám Cầm thấy ta ra lệnh cho thợ thêu may đôi túi thơm hình vầng trăng, liền quen miệng hỏi: “Vẫn là cách cũ, đưa đến Tẩm Tú Các để Ninh đại nhân mua về nhà sao?”

Ta vẫy tay bảo Cầm cứ như thế.

Nhưng Cầm vừa đi vừa lẩm bẩm: “May mà Ninh đại nhân cứng đầu như đá, không biết thay đổi, nếu không đã sinh nghi từ lâu rồi.”

Ta cũng chẳng biết sao với Ninh Thận, đành điều ông ấy sang Hộ bộ.

Lúc Ninh Thận thăng chức Hộ Bộ Thượng Thư, ta liền đưa Ninh Sơ Nguyệt vào cung. Nếu không, mẫu thân nàng ấy cứ siêng năng quá, thể nào cũng gả nàng đi.

Sau khi vào cung, Ninh Sơ Nguyệt chăm chỉ vô cùng, không chỉ bận rộn chuyện của ta mà còn nghĩ cách giúp ta trừ bỏ kẻ thù.

Nàng còn rất đàng hoàng rằng giúp ta độ kiếp.

Ta lén lút lấy mấy cuốn thoại bản lung tung của nàng ném đi, muốn nàng tĩnh tâm.

Nhưng trong ngày biến loạn, khi thấy nàng giận dữ mắng Triệu Giác Hạ vì chút chuyện ái mà giỡn với sinh linh, ta mới nhận ra rằng mình đã nuôi dạy Ninh Sơ Nguyệt rất tốt.

Nàng ấy ngay thẳng đến mức có chút điên rồ!

Mặc dù cha mẹ nàng ấy cũng đã chăm sóc nàng rất tốt, chủ yếu vẫn là nhờ trẫm!

Thái giám Cầm cũng tỏ ra hài lòng mà rằng trẫm cũng không phải đơn phương: “Nghi phi nương nương thật sự rất để tâm đến bệ hạ.”

Ta thở dài, nàng ấy đâu phải để tâm, mà là cho rằng ta là bồ tát giáng thế, muốn ở đây tích phúc đức cho bản thân.

May mà gương mặt này của trẫm cũng có chút hấp dẫn với nàng ấy.

Giữa việc tích phúc đức và hao tổn công đức, Ninh Sơ Nguyệt tìm sự cân bằng hoàn hảo.

Hôn trẫm hai cái rồi phát cháo, vuốt ve trẫm vài cái rồi mở từ thiện đường.

Nhưng khi ta thu mình ở góc giường, yếu đuối và bất lực, Ninh Sơ Nguyệt do dự giây lát, rồi mạnh mẽ quyết định: “Bổn cung muốn dát vàng lên kim thân của bồ tát!”

“Đợi trăm năm sau ngài trở về bồ tát, nhớ giúp ta một tay!”

Ta lập tức phản công, ôm chặt lấy eo nàng, trong sự hòa hợp hoàn hảo, ta hôn lên đôi mắt nàng.

“Trẫm sẽ , trẫm sao có thể để hoàng hậu của trẫm hao tổn công đức~”

[Hoàn.]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...