Giả Vờ Thâm Tình – Chương 1

1

Tôi và Lý Thừa đã kết hôn 5 năm, tuy hắn không mấy hứng thú với chuyện chăn gối chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau.

Chúng tôi sống như một cặp đôi nhau thắm thiết nổi tiếng trong và ngoài giới.

Chỉ vì lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Tình hình của hắn rất tệ.

Còn tôi thì rất thành công trong giới thể thao và cư dân mạng trìu mến gọi là "Công chúa tiên cá"

Khi tôi đang trong thời thịnh vượng nhất, tôi quyết định cưới hắn.

Hắn đã nhiều lần xuất hiện trước công chúng để sự ý và để thế giới khám tài năng của mình.

Chỉ trong vòng hai năm, hắn từ một người không có địa vị trong gia đình đã đánh bại những người em của hắn và trở thành người đứng đầu gia tộc.

Lý Thành mất mẹ từ khi còn nhỏ và không cha thương. Tôi luôn nghĩ rằng nếu có ai đó cứu rỗi lấy cuộc đời hắn thì đó chắc chắn phải là tôi.

Không ngờ trong lòng hắn lại luôn có Bạch Nguyệt Quang.

Còn tôi, chỉ là một kẻ không có chút phẩm giá nào đối với hắn.

 2

【Cô có muốn biết bộ mặt thật của Lý Thành không? 】

Khi tôi nhận tin nhắn này, tôi và Lý Thành đã không gặp nhau suốt một tháng.

Kể từ khi nắm quyền, hắn hiếm khi về nhà.

Tôi luôn nghĩ hắn quá bận rộn.

Nhưng khi đi theo địa chỉ mà người đàn ông bí ẩn đưa ra, tôi phát hiện ra cái gọi là bận rộn của hắn thực ra là đang tổ chức sinh nhật cho người khác. 

Trong một biệt thự sang trọng và yên tĩnh, có một người phụ nữ sống.

Tôi biết biệt thự này.

Đây là khoản chi lớn đầu tiên của Lý Thành sau khi lên nắm quyền cách đây 3 năm.

Lúc đó hắn giải thích với tôi rằng đó là đang đầu tư.

Tôi thầm khẩy.

Hóa ra là kiểu đầu tư như này.

Có lẽ hắn quá tự tin nên đã để cửa không khóa.

Qua cánh cửa, tôi thấy rõ người phụ nữ trước mặt, Lý Thành lộ ra vẻ dịu dàng hoàn toàn khác hẳn trước đây.

Tôi đã đưa ra vô số lời bào chữa cho sự thờ ơ của hắn, nghĩ rằng đó chỉ là bản chất của hắn mà thôi

Nhưng hóa ra không phải đâu. Hắn không hề lạnh lùng chút nào, mà chỉ là không muốn thể hiện sự dịu dàng đó trước mặt tôi

"Khi nào mới chịu ly hôn với ta? Không phải đã đồng ý rằng sẽ ly hôn sau khi lợi dụng danh tiếng của ta để chiếm đoạt quyền lực sao?"

Người phụ nữ đó phàn nàn

"Mọi người đều thích ta. Sẽ thật tệ nếu ly hôn vào thời điểm này."

"Đã năm năm rồi! Không phải ta nên cố trì hoãn sao?"

"... Tất nhiên là không."

"Có ta ở bên, người khác sẽ luôn nghĩ dựa vào ta để đứng dậy. Anh sẽ không bao giờ có thể ngẩng đầu lên trước mặt ta ."

Lý Thành cắt bánh mà không ngẩng đầu lên, tay hắn có chút dừng lại.

Tôi sốc đến mức không thể tin rằng đó là một âm mưu ngay từ khi mới quen nhau...

Tuy nhiên, cảnh tiếp theo đã giáng cho tôi một đòn nặng nề.

Đứa bé mà tôi đã vất vả mang thai chín tháng mười ngày đột nhiên xuất hiện từ góc phòng bên kia.

Thằng bé thậm chí còn gọi người phụ nữ đó là "mẹ nuôi" một cách trìu mến và ngọt ngào.

"Nam Nam tỉnh rồi à?"

Người phụ nữ đó đang ôm con tôi, rõ ràng đây không phải lần đầu họ gặp nhau.

"Nam Nam, con có cảm thấy mẹ nuôi có phải là rất tốt không?"

Đứa bé bốn tuổi vui vẻ ăn bánh, gật đầu liên tục.

"Vậy thì để bố mẹ con ly hôn, ba người chúng ta sẽ ở cùng nhau, con nghĩ thế nào?"

Tôi cảm thấy lòng mình đau đớn, tôi cố chịu đựng nỗi đau và tiếp tục lắng nghe.

Tôi muốn biết con trai tôi sẽ gì.

Nhưng thằng bé lại tôi thất vọng một lần nữa.

Thằng bé reo lên không cần suy nghĩ: "Oa, oa, con thích mẹ nuôi nhất. Mẹ hiền lành và tốt bụng hơn mẹ con nhiều!"

"Con cứ ăn đi, đừng hét. . . "

Giọng điệu của Lý Thành vẫn bình tĩnh như cũ, hắn không dừng lại hay phủ nhận.

Rõ ràng đây là sự đồng thuận của ba người họ.

Thì ra họ là một gia đình mà tôi không thể thấy… 

3

Làn sóng hận thù đọng lại trong lòng, Tôi loạng choạng lùi lại lại vô đá phải chậu cây gần đó

Người bên trong nghe thấy tĩnh liền lên.

Lý Thành đã phát hiện ra tôi.

Vào lúc đó, tôi thấy cảm giác tội lỗi, hoảng sợ và những thứ khác có thể thấy bằng mắt thường trong mắt hắn

"Ninh Ninh..."

Hắn đột nhiên chạy ra ngoài.

Tôi không chạy, chỉ đứng đó : "Giải thích đi."

Lý Thành định thì bị người phụ nữ đi theo phía sau cắt ngang:

"Vì đã thấy hết rồi, thì để tôi cho biết. A Thành chưa bao giờ cả, và ngay cả việc ấy theo đuổi cũng là chủ ý của tôi. Anh ấy tiếp cận có địa vị cao——"

"Diệu Vi!"

Lý Thành hoảng sợ ngăn ta lại.

Tuy nhiên, tôi đã nghe thấy cái tên đó

Diệu Vi.

Con trai tôi tên là Lý Vi Nam, con của Lý Thành

Sau khi nghĩ về điều gì đó, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu trong giây lát.

"Lý Thành, thật là ghê tởm."

Tôi lạnh lùng hắn: "Anh thật sự rất thích người phụ nữ này ư, Anh đặt tên cho con tôi là "微", không thấy nó ghê tởm sao?

*Giải thích: 微 phiên âm sang việt sẽ là Vi, Lý Thành đặt tên đệm con theo tên của bạch nguyệt quang

Lý Thành sắc mặt tái nhợt:

"Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi..."

"A Thành, vẫn còn mềm lòng quá, thật với ta cũng có sao đâu, dù sao ta cũng đã biết rồi."

Diệu Vi gọi Lý Vị Nam đến sau lưng ta.

Như để khiêu khích tôi, ta quỳ xuống ôm lấy thằng bé:

“Nam Nam, con lại thấy mẹ con giận rồi. Hôm nay là sinh nhật mẹ nuôi của con. Vậy con thích mẹ ruột hay mẹ nuôi nhỉ?”
Lí Vi Nam tôi, cau mày, giây tiếp theo liền vòng tay ôm lấy cổ Diệu Vi: 

“Mẹ suốt ngày ở ngoài chơi với những đứa trẻ khác, mỗi lần về nhà chỉ mắng con, bắt con bài tập. Conkhông muốn mẹ, con thích mẹ nuôi."

Tôi thằng bé với vẻ hoài nghi.

Khi con trai tôi không thích, nhất thời tôi có cảm giác như toàn thân đông cứng từ trên xuống dưới.

 Hóa ra trong lòng con trai tôi lại nghĩ về tôi như thế này sao?

Giám sát bài tập về nhà, sửa lỗi và chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình có phải là sai lầm không?

Tôi ngơ ngác thằng bé.

Nghĩ đến việc người chồng nuôi nhân một cách công khai, còn người con lại nhận tiểu tam mẹ, trong giây lát tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trong chốc lát, khí huyết của tôi dâng trào, cuối cùng tôi bất tỉnh.

4

Khi tôi tỉnh dậy từ bệnh viện.

Lý Thành đứng bên cạnh giường bệnh, trong mắt tràn đầy đau khổ và lo lắng.

Diễn xuất thực sự tốt.

Mọi người xung quanh đều rằng hắn là một kẻ điên cuồng vợ.

Nói rằng cuộc sống của tôi thực sự rất tốt.

Tôi kìm nén cảm và không gì.

Cho đến khi mọi người rời đi, hắn và tôi là những người duy nhất còn lại trong phòng bệnh.

Hắn : "Em không thể tha thứ cho sao?"

Tôi không gì, im lặng với vẻ mỉa mai.

Vẻ mặt cứng đờ.

Cánh cửa lại mở ra sau lưng , Lý Vi Nam và Diệu Vi cùng nhau bước vào.

Lý Thành cau mày: "Tại sao em lại ở đây?"

Diệu Vi ra vẻ khiêu khích: "Không phải em đã đến đây cùng với Nam Nam sao."

Trước khi Lý Thành kịp lại, Lý Vi Nam đã lên tiếng:

"Mẹ, mẹ ổn chứ?"

Giọng điệu có vẻ rất miễn cưỡng.

Thằng bé không đến gần mà có chút sợ hãi lao vào vòng tay của Diệu Vi

Diệu Vi mỉm , tự hào giải thích: "Thằng nhóc này vẫn luôn bám lấy tôi, chắc là sợ mắng rồi."

Tôi mặt lạnh lùng hai người, trông họ giống như mẹ và con trai.

"Không bao giờ nữa..." Tôi lẩm bẩm với chính mình.

Lý Thành nghe lời này, liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Vừa định , tôi giật giật khóe miệng đổi chủ đề: “Nếu biết Diệu có năng lực như , tôi đã không bảo mẫu rồi.”

Diệu Vi sững sờ một lúc, sau đó nhận ra rằng tôi đang nhục ta và trở nên tức giận.

Sau khi dụ dỗ Lý Vi Nam ra ngoài chơi, ta : "Vu Ninh, do quá cứng rắn nên A Thành mới không , con trai cũng không thích , mới chính là người thất bại ở đây! "

" Tôi chưa bao giờ thấy nhân nào vô liêm sỉ như đâu đấy."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...