Thẩm Thế An ghé sát vào tai tôi, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua tôi rùng mình: “Niệm Niệm, chị đang gì thế?”
Tai tôi ngứa ngáy, hơi thở bỗng chốc đông cứng lại, ánh mắt cứ đảo loạn khắp nơi: “Tôi… tôi là mèo lớn nhanh quá thôi!” Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng chạy về phòng.
Tôi lập tức nhắn tin cho thân: “Từ khi Thẩm Thế An chuyển vào sống cùng, tôi cảm giác cậu ấy cứ quyến rũ mình mỗi ngày. Có phải tôi nên tìm một người đàn ông không?”
Cô thân ngay lập tức gọi điện đến, giọng đầy phấn khích:
“Cuối cùng cậu cũng sáng mắt ra rồi hả? Người ta là một chàng đẹp trai như thế, thích cậu bao nhiêu năm rồi, giờ cậu mới nhận ra à?”
Trong lòng tôi rối như tơ vò: “Cậu ấy… cậu ấy thích mình sao? Mình cứ tưởng cậu ấy luôn coi mình như chị .”
Tôi ôm ngực, không hiểu sao lại cảm thấy có chút vui mừng kỳ lạ.
“Chuyện này rõ như ban ngày, người ngoài vào là biết cậu ấy thích cậu rồi!
Cậu không biết thôi, cậu ấy ở trước mặt cậu thì ra vẻ thỏ con ngoan ngoãn, còn bên ngoài mặt lạnh như chó sói xám, mà sợ!
Sao nào, đã ly hôn rồi thì cân nhắc Thẩm Thế An đi. Người ta tốt hơn tên tra nam đó nhiều.”
“Tâm trí mình đang rất rối loạn. Công việc ở công ty đã đủ mình bận lắm rồi, mình không muốn nghĩ thêm gì nữa.”
Tôi vội vã cúp máy, một cuộc gọi khác lại đến.
Tôi nhấc máy, là Phối Dục: “Niệm Phù, Châu Châu bị sốt, cứ đòi gặp em. Em có thể về nhà xem nó không?”
Giọng ta ở đầu dây bên kia mang theo chút khẩn cầu.
Tôi bước ra ban công, để gió thổi vào mặt mình, nhẹ giọng :
“Phối Dục, trước đây tôi cũng đã từng gọi cho những cuộc điện thoại như thế này không biết bao nhiêu lần.
Tôi cũng lần đầu mẹ, mỗi khi con bệnh, tôi hoảng loạn, không biết phải gì. Dù có bác sĩ gia đình ở đó, tôi vẫn run rẩy gọi cho , muốn về nhà.”
“Nhưng phản ứng của khi đó thì sao?
Tôi còn nhớ rất rõ, giọng lạnh lùng của dường như vẫn vang vọng bên tai:
‘Cô đã không biết tự chăm sóc bản thân thì thôi, sao ngay cả Châu Châu cũng không chăm nổi?'”
“Niệm Phù, …” Giọng nghẹn lại, “Em đúng. Nhưng bây giờ em chỉ muốn chăm sóc tốt cho bản thân mình thôi.”
“Niệm Phù… em đã lấy lại trí nhớ rồi sao?” Giọng bỗng trở nên dè dặt, điều mà tôi chưa từng nghe trước đây.
“Tôi từ đầu đến cuối đều chưa từng mất trí nhớ. Một tháng nữa gặp lại ở cục dân chính. Anh cũng đừng có nghĩ rằng tôi sẽ nhớ ra mọi chuyện rồi vui vẻ chạy về tìm .”
Tôi từng chữ một: “Giữa chúng ta, đã không còn khả năng nào nữa.”
Đầu dây bên kia hình như có tiếng ly thủy tinh rơi vỡ.
Tôi không đợi ta thêm, lập tức cúp máy và tiện tay chặn luôn số của ta.
Đợi đến một tháng sau rồi hãy liên hệ lại.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu thường xuyên thấy Phối Dục.
Nhưng ta chỉ ngồi trong xe lặng lẽ , không phiền đến cuộc sống của tôi.
Có lẽ là do không cam tâm, hoặc do tính ích kỷ của đàn ông, luôn cho rằng thứ không có mới là thứ tốt nhất.
Dù sao, bây giờ mỗi khi thấy Phối Dục, tôi cũng chỉ coi như một người xa lạ đi ngang qua.
Hôm nay là Chủ nhật. Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy Phối Châu xách theo một quyển album ảnh to đùng đến.
Thằng bé rất tự nhiên, chui vào từ khe cửa rồi ngồi ngay lên sofa, hoàn toàn quên mất lần trước đã đòi tôi quỳ xuống cầu xin nó tha thứ.
Phối Châu mở album ảnh, kéo tôi lại gần: “Mẹ xem này, đây là lúc con còn ở trong bụng mẹ.
Còn đây là lúc con mới sinh ra, có đáng không?
Bà con là em bé đáng nhất trong bệnh viện.”
Thằng bé muốn đánh thức của tôi dành cho nó.
Nhưng khi những bức ảnh của mình, trong lòng tôi chỉ có sự thương xót cho bản thân khi ấy.
Trong ảnh, tôi gầy yếu đến mức đáng thương, bụng thì cao vút lên.
Khi đó, tôi bị ốm nghén hành hạ, ăn gì nôn nấy, cả người tiều tụy.
Tóc khô xơ, rối bời. Phối Châu còn rất nghịch, suốt ngày đêm đạp vào bụng tôi.
Nhìn vào những bức ảnh, tôi không khỏi cảm thán: “Đúng là ích kỷ.”
“Mẹ gì cơ?” Phối Châu nghi hoặc tôi.
“Trong những bức ảnh này, mẹ vì mang thai mà trở nên yếu ớt, gầy gò, còn con chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Con không hề biết, mẹ đã vất vả thế nào suốt mười tháng mang thai để sinh ra con.”
Phối Châu sẽ không đồng cảm với tôi, thằng bé sẽ không hiểu sự hy sinh của tôi dành cho nó.
Giống như bố nó, Phối Châu cũng là người theo chủ nghĩa vị kỷ.
Tôi đóng quyển album lại: “Con về đi. Những bức ảnh này chỉ khiến mẹ nhớ lại những ký ức đau buồn.”
Phối Châu bướng bỉnh không chịu đi, cuối cùng phải nhờ quản gia nhà họ Phối đến đưa thằng bé về.
Lần trước rời đi, Phối Châu vẫn không cam tâm. Được mấy ngày yên ổn, lần này nó lại mang theo một chiếc đĩa sứ đến tìm tôi.
“Mẹ xem này, đây là cái đĩa mẹ tự tay cho con. Mẹ đã cả một ngày đấy!”
Bạn thấy sao?